
chờ sẵn.
Bạch Ngưng vội vã chạy tới, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi tới chậm, đều là tại Lạc Quân mè nheo không chịu uống thuốc."
Ái Lâm lẳng lặng cười một tiếng, nói: "Không sao, chúng tôi cũng chỉ vừa mới tới, dù sao còn lâu máy bay mới cất cánh."
"Oa, đây là nhẫn đính hôn của hai người sao?" Bạch Ngưng đột nhiên ngạc nhiên kéo tay cô.
"Thật là đẹp!"
"Anh ấy chọn, tôi cũng rất thích, chỉ là hơi đắt, hai tháng sau lại đeo cái khác rồi."Ái Lâm cười nhìn Hạ Ánh Hi một cái.
"Không sao, có tiền giờ không tiêu thì lúc nào mới tiêu!" Bạch Ngưng nói xong, nghiêng đầu nhìn Ngôn Lạc Quân nói: "Nhẫn cưới anh ấy cho tôi chỉ là hàng nhái hơn mười tệ, đấy mới là không tim không phổi."
"Nếu như anh nhớ không lầm, cái nhẫn đó là em mua, ngậm máu phun người."Ngôn Lạc Quân lập tức kêu oan.
"Không phải tại anh không mua cho em hàng thật sao."Bạch Ngưng nói xong, quay đầu lại nhìn Ái Lâm nói: "Xác định cụ thể hôn kỳ nhất định phải thông báo cho tôi nhé, tôi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện sẽ đến Anh quốc chơi nửa tháng!"
"Đó là đương nhiên, yên tâm, chúng tôi sẽ không quên đâu."
"Mẹ, con muốn đi toilet." Cảnh Di kéo áo Bạch Ngưng nói.
"Được, để mẹ dẫn con đi."Bạch Ngưng dắt Cảnh Di đi nói: "Em vào phòng rửa tay."
"Tôi cũng đi cùng."Ái Lâm nói xong, cùng cô cùng đi về phía toilet.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Cảnh Di chạy đến bên bồn rửa tay.
"Cảnh Di chậm một chút, cẩn thận đâm vào người ta."Bạch Ngưng ở phía sau vội hô.
Cảnh Di chạy đến bồn rửa tay, phát hiện bồn rửa tay nơi này cao hơn ở nhà .
Ái Lâm nhìn cô bé, nói: "Nào, để cô Ái Lâm ôm con được không?"
"Vâng, cám ơn cô Ái Lâm."Lúc này Cảnh Di nhìn thấy người lạ sẽ không sợ sệt như trước nữa.
Ái Lâm ôm lấy cô bé, giúp cô bé mở vòi hoa sen, rửa sạch đôi tay nhỏ bé.
"Nào, Cảnh Di cám ơn cô đi rồi ra đây hong tay."Bạch Ngưng đi tới nói.
"Cám ơn cô."Cảnh Di nói xong, chạy về phía Bạch Ngưng.
"Cảnh Di thật biết nghe lời." Bạch Ngưng cười ôm lấy cô bé hong khô tay, sau đó ngồi xổm người xuống sửa lại tóc cho cô bé.
Ái Lâm nhìn cô tỉ mỉ như vậy, đôi mắt từ từ ướt át.
"Cám ơn cô."Cô vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.
Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn cô ấy, vội vàng đứng dậy nói: "Ái Lâm, sao vậy?"
Ái Lâm vội lao nước mắt, nhìn Cảnh Di nói: "Cám ơn cô, đã chăm sóc con bé tốt như vậy. . . . . ."
"Ai cơ? Cảnh Di sao? Con bé là con gái tôi, tôi đương nhiên là phải chăm sóc rồi!" Bạch Ngưng không hiểu vì sao Ái Lâm lại cám ơn mình.
Ái Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói: "Có thể nói cho tôi biết,. . . . . . Tên cô là gì không?"
Bạch Ngưng khó hiểu nhìn cô.
Ái Lâm cắn cắn môi, nói: "Là . . . . . tên thật của cô."
"Cô. . . . . ." Bạch Ngưng hơi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra nói: "Thì ra ngay cả chuyện này Ánh Hi cũng nói cho cô biết à, anh ấy chưa nói cho cô tên tôi sao?"
"Anh ấy cũng biết?" Lần này cũng là đổi thành Ái Lâm kinh ngạc. Sau đó nói: "Không phải. . . . . . Không phải anh ấy nói, mà là. . . . . ." Đột nhiên, cô không biết nên nói thế nào.
Bạch Ngưng vẫn mờ mịt, chỉ cười nói: "Bạch Ngưng là tên thật của tôi."
Ái Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô thật lâu mới ngạc nhiên nói: "Thì ra cô chính là Bạch Ngưng, anh ấy đã từng kể cho tôi về Bạch Ngưng. . . . . . Không ngờ, không ngờ lại là cô. . . . . ."
Sau một lúc yên lặng, cô nói: "Cám ơn cô đã đưa David đến bên cạnh tôi. Năm năm trước, cuộc đời tôi bị ta chà đạp tưởng như không thể tiếp tục nổi. . . . . . Sau này, tôi cũng không biết phải sống cuộc đời của Ái Lâm như thế nào. . . . . . Cám ơn cô khiến cho tôi gặp được David, tôi rất vui vẻ. . . . . . Rất hạnh phúc. . . . . ." Nói xong, Ái Lâm lau nước mắt chạy ra khỏi toilet.
Bạch Ngưng sững sờ đứng tại chỗ.
Thật lâu thật lâu sau, cô mới hiểu rõ những gì cô ấy nói... trong đầu đột nhiên hiện ra một cái tên: Hứa Tĩnh Hàm.
. . . . . .
"Nếu kiếp sau chúng ta có thể gặp lại
Chỉ muốn cùng anh gặp lại một lần
Chỉ vì một chớp mắt trong tỉ năm ánh sáng
Một chớp mắt tất cả ngọt ngào cùng buồn rầu
Vậy thì hãy để mọi chuyện xảy ra
Đều xảy ra trong nháy mắt đó
. . . . . ."
Dưới tàng cây hòe nở hoa trắng muốt trong viện an dưỡng, Vu Nhược Tình nằm ở trên ghế an ổn ngủ, Phương Tuyền cầm một quyển thơ của Tịch Mộ Dung**, nhẹ nhàng đọc.
[**'>Tịch Mộ Dung: một nhà thơ nữ của văn học Đài Loan
"Để cho hai ta gặp nhau
Cùng người biệt ly
Hoàn thành một bài thơ của Thượng Đế
Sau đó sẽ chậm rãi già đi"
Lại đọc xong một bài thơ, Phương Tuyền ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cô.
"Nhược Tình, em thích thơ tình, anh không biết viết, anh chỉ có thể ngày ngày đọc cho em nghe. Em thích lãng mạn, anh không hiểu, anh chỉ có thể vụng về mỗi ngày tặng cho em một bó hoa hồng. Em muốn tình yêu trong lý tưởng của em, bạch mã hoàng tử trong lý tưởng của em, anh không phải, anh chỉ có thể dùng hết sức yêu em nhiều hơn. . . . . . Nếu như những thứ này em cũng không muốn, em muốn tự do, muốn theo đuổi những gì mình mơ ước, vậy anh cũng có thể. . . . . . Có thể buông tay để cho em rời đi. . . . . ."
Cho dù nói như vậy, anh cũng vẫn cảm thấy thật đau thật đau.
Anh