Teya Salat
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326171

Bình chọn: 7.5.00/10/617 lượt.

ông kia chính là Quan Thừa Diễm, hơn nữa mấy ngày sau cũng có tin tức bọn họ ở chung, bây giờ bọn họ lại muốn kết hôn.” Hoàng Văn Mạn đến gần một bước, nhìn anh kỳ vọng, khổ tâm cầu xin: “Lạc Quân, từ trước tới giờ cô ấy vẫn luôn lừa gạt con, trong lòng chưa từng có con, không đáng để con vì cô ấy mà như vậy, buông tay đi được không? Mặc kệ cô ấy không được sao?”

“Không được.”Ngôn Lạc Quân khẳng định nói: “Mẹ, không phải mẹ và ba định phát triển chi nhánh trong nước sao? Con cũng đồng ý, bây giờ con sẽ về nước, toàn tâm triển khai kế hoạch mới.”

“Không được, Lạc Quân!”

Ngôn Lạc Quân bước nhanh lên lầu, Hoàng Văn Mạn lập tức đuổi theo.

Ngôn Lạc Quân đóng cửa lại, rút điện thoại lần nữa.

“Giúp tôi điều tra hai người, Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm, điều tra tất cả về bọn họ, thật tỉ mỉ vào. Còn nữa, Hứa Tĩnh Hàm từng phá thai hai lần, điều tra xem đứa bé là con ai, tra không được thì đừng tới gặp tôi.”

Cho dù quan hệ bọn họ có bí mật đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần là thật, anh nhất định có thể điều tra được!

Ở nhà trẻ Tinh Tinh, Bạch Ngưng thuần thục rẽ vào khúc quanh, dừng lại ở bãi đậu xe.

Tóc phía trên búi lại, phía dưới để tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, nụ cười ôn hòa, phong cách trang điểm rất chuyên nghiệp, mang cả phong thái của người phụ nữ trưởng thành và khí chất mê người của thiếu nữ.

“Mẹ, hôm nay mẹ tới muộn, có phải vì mải viết lách mà quên mất con trai mẹ rồi không?” Bé trai tựa vào cánh cửa nhà trẻ bĩu môi hỏi.

Bạch Ngưng ngồi xổm trước mặt con, ngượng ngùng nói: “Được rồi, là lỗi của mẹ, sau này mẹ sẽ để đồng hồ báo thức được không? Đồng hồ vừa reo lên là mẹ sẽ tới đón con liền.”

“Hừ! Nhưng mẹ sẽ quên để đồng hồ báo thức.” Hình như bé trai rất nghi ngờ trình độ yêu con của mẹ nó.

“Không đâu không đâu, mẹ sẽ để một cái đồng hồ khác nhắc nhở mình nhớ để báo thức.” Bạch Ngưng sờ sờ đầu con trai, đứng lên nói với một cô giáo hơn hai mươi tuổi: “Cô giáo Nhậm, Tiểu Hân hôm nay có bướng bỉnh không?”

Cô giáo Nhậm cười nói: “Không đâu, Tiểu Hân hôm nay rất ngoan, còn giúp bạn học nữ nhặt quyển sách.”

Bạch Ngưng đen mặt, cười cười, nói: “Vậy cám ơn cô giáo, về sau thằng bé có không nghe lời cô cứ nói cho tôi biết.”

“Không có đâu, Tiểu Hân rất nghe lời, lại thông minh, còn là một cậu bé xinh xắn, có phải không Tiểu Hân?”

Tiểu Hân ngửa đầu nhìn Bạch Ngưng hả hê cười.

“Đừng có vênh váo, cám ơn cô giáo đã khích lệ, tạm biệt cô đi con.” Bạch Ngưng cúi đầu nói.

“Cám ơn cô giáo, hẹn gặp lại cô. Cô giáo cũng rất xinh đẹp.” Tiểu Hân cười, lộ ra hàm răng nho nhỏ, trắng bóng.

Cô giáo Nhậm cười ha ha, vuốt Tiểu Hân đầu nói: “Tiểu Hân thật dẻo miệng!”

“Cô giáo, chúng tôi đi trước nhé.” Bạch Ngưng buồn cười kéo Tiểu Hân lên xe.

“Nói cho mẹ biết, cô bé làm rơi sách rất xinh đúng không?” Ngồi trên xe, Bạch Ngưng vừa xoay tay lái, vừa hỏi.

“Tàm tạm, cũng bình thường.” Tiểu Hân lấy một con ếch từ trong cặp ra chơi đùa.

“Còn bình thường, con nghĩ rằng mẹ không biết con chính là thằng nhóc háo sắc sao? Không biết học từ ai nữa.” Bạch Ngưng lắc đầu. Cô luôn cố gắng dạy dỗ thằng nhóc này thành người lương thiện, không biết sao lại dạy ra thế này. Tuy xuất thân bần hàn, nhưng lại không hề thành thật lương thiện giống người Bạch gia cô. Ôi, thời thế thay đổi.

“Mẹ, điện thoại reo.” Chuyên tâm lái xe nên cô không để ý, Tiểu Hân la lên mới biết, cô nói: “Giúp mẹ lấy điện thoại.”

Tiểu Hân lấy di động, liếc mắt một cái, nói: “Chú Quan.”

“Mặc kệ.” Trên mặt Bạch Ngưng lộ ra vẻ bực mình.

Tay đang đưa điện thoại ra, Tiểu Hân ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Sao lại mặc kệ?”

“Mặc kệ là mặc kệ, cứ để nó reo.”

Tiểu Hân lại tiếp điện thoại.

“Chú Quan, mẹ không tiếp điện thoại của chú nhá!”

“Tiểu Hân!” Bạch Ngưng nhíu mày.

“Sao lại có tiếng xe, hai mẹ con đang ở đâu?” Quan Thừa Diễm hỏi.

Tiểu Hân nói: “Ở trên đường”

“Còn chưa tới nhà sao?” Quan Thừa Diễm ngạc nhiên nói.

“Vâng ạ, mẹ lại quên đón cháu đó.”

“Ừ, vậy để mẹ cháu lái xe, đợi lát nữa chú sẽ phạt mẹ cháu cho.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Tiểu Hân hỏi: “Sao mẹ không tiếp điện thoại của Chú Quan?”

“Con nít đừng quan tâm.”

“Hứ, con cũng không muốn quan tâm đâu!” Tiểu Hân tiếp tục nghịch món đồ chơi.

Không ngờ về tới nhà đã thấy Quan Thừa Diễm đứng chờ ngoài cửa.

“Chú Quan, Chú Quan, chú xem cháu lắp con ếch này vào nè!” Vừa nhìn thấy anh, Tiểu Hân liền giơ con ếch đồ chơi trên tay lên nhào vào lòng anh.

“Đến đây, để chú nhìn xem, xem có đúng vậy không.” Quan Thừa Diễm cẩn thận nhìn, cao hứng nói: “Đúng rồi, Tiểu Hân thật thông minh!”

“Hừ, đương nhiên rồi!” Tiểu Hân một tay cầm con ếch đồ chơi, một tay cầm di động của Bạch Ngưng chụp mấy tấm ảnh.

Bạch Ngưng mở cửa vào nhà, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

“Xin lỗi Tĩnh Hàm, anh nhận sai với em được không? Chuyện kia coi như đùa một chút không được sao?” Quan Thừa Diễm sốt ruột nói.

Bạch Ngưng nhìn Tiểu Hân một cái, rồi đi vào thư phòng.

Quan Thừa Diễm cũng đi vào thư phòng, Bạch Ngưng đóng cửa lại, nói: “Nhưng chuyện đã như thế rồi, phải giải quyết thế nào đây?”

Quan Thừa Diễm thở dài một hơi, nhìn c