
chỉ về phía anh.
“Anh đừng tới đây!”
Anh thấy được nốt ruồi kia vẫn ở đó.
Có lẽ cô thật sự là cô.
Có lẽ là do anh nhìn kịch bản đến thất thần rồi.
“Em đi nghỉ sớm đi.” Anh xoay người đi về phía thư phòng.
Trong lòng Bạch Ngưng vẫn còn sợ hãi, đợi anh đóng cửa thư phòng, lập tức cất con búp bê, chạy vào phòng.
Cô ôm chăn nằm trên chiếc giường phẳng phiu. Nhìn cửa cô định khóa trái lại.
Nhưng. . . . . . làm thế được không? Nhỡ bị anh phát hiện thì không hay lắm thì phải? Mình ăn nhờ ở đậu tại nhà người ta, còn coi phòng người ta như phòng của mình sao?
Nhưng, ngộ nhỡ, anh thật sự. . . . . .
Đột nhiên nhớ ra đây là nhà anh, dù cô có khóa cửa đi nữa thì anh cũng có chìa khóa.
Cô chán nản nằm bẹp lên trên giường.
Cô nghĩ, cô phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây thôi, bằng không quá nguy hiểm, bây giờ cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông khác. Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới Ngôn Lạc Quân .
Ngôn Lạc Quân, cô đang “thủ tiết” vì anh sao? Nhưng anh đã không còn ở đây nữa rồi.
Lúc nào anh sẽ trở về, lúc nào thì anh sẽ đột nhiên tới đây bắt cô về? Có lẽ anh sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa?
Trong lòng đột nhiên dậy sóng, mà cơn sóng này lại mang một cái tên, hình như gọi là nhớ nhung.
Nửa đêm, Quan Thừa Diễm vẫn ngồi trong thư phòng.
Trước mặt anh là bàn đọc sách, trên bàn sách là con búp bê xinh đẹp bị rơi chiều nay.
Một con búp bê mặc váy ngắn màu hồng phấn, ngây thơ, lộng lẫy.
Đây là lần thứ hai anh nhìn con búp bê này. Lần đầu tiên là hơn hai tháng trước.
Ngày đó, có một chàng trai trẻ tuổi mặc áo T-shirt trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen nhấn chuông cửa nhà anh, nói cho anh biết có chuyển phát.
Trên hộp chuyển phát viết hai chữ “hồ ly” .
Trong lòng anh thấy rất phản cảm. Hồ ly…….chính là Hứa Tĩnh Hàm. Mà dù cô không viết, anh cũng biết đây là do cô đưa tới, bởi vì chỉ có mình cô mới tặng quà cho anh.
Trước kia khi bọn họ còn ở bên nhau, cô thường xuyên cho người mang đồ tới nhà khiến anh và vợ liên tục cãi nhau.
Cũng đã lâu như vậy rồi, cô kết hôn rồi mà vẫn tiếp tục làm vậy.
Mặc dù cô giúp anh khiến anh nhớ lại những điểm đáng yêu của cô, khiến anh lần đầu tiên có cảm giác thật sự áy náy, nhưng dù vậy anh vẫn cực kỳ chán ghét tình cảm điên loạn của cô.
Mở hộp giấy chuyển phát ra, bên trong là con búp bê sứ.
Lại là cái này, trước kia cô từng đưa đến búp bê vải, còn là búp bê nguyền rủa, khi đó bọn họ cãi nhau, cô chờ anh nói lời xin lỗi trước. Nhưng cô không biết, anh đã sớm ngán rồi.
“Ba, cơm chín rồi!” Con gái từ phòng bếp chạy ra.
Anh cuống quít đặt con búp bê lên kệ trang trí, sau đó bẻ gãy hộp giấy, ném vào thùng rác.
Ngày đó, chính là lần đầu tiên anh nhìn con búp bê này, vội vàng nhìn qua loa một cái. Sau lần đó, nó luôn ở cái chỗ bụi bặm ấy.
Hôm nay, anh lại nhìn nó.
Bởi vì mới vừa nãy, ngay tại đây, chủ nhân của con búp bê này, nhìn nó lại không hề có ấn tượng, còn hỏi có phải rất đắt không.
Anh thấy ngạc nhiên, hơn nữa chuyện này cùng với mọi chuyện khác đều có liên hệ, càng lúc càng kỳ lạ.
Tại sao?
Tiện tay cầm con búp bê lên, tùy ý lắc lắc.
Sau đó, anh vô ý nhìn thấy mặt dưới có một cái nút.
Con búp bê này bên dưới có lỗ rỗng, bên ngoài lỗ rỗng lại dùng nút nhựa bịt kín.
Anh chậm rãi rút cái nút nhựa ra, bên trong lộ ra một góc toa thuốc được gấp lại.
Đêm khuya Bạch Ngưng bất ngờ tỉnh lại, híp híp mắt, đang chuẩn bị ngủ lại thì mơ hồ cảm thấy ánh sáng đèn ngủ.
Đợi chút, đèn ngủ thật sự đang bật.
Cô mở mắt ra, thấy ánh sáng chiếu từ đèn ngủ, cũng nhìn thấy người đứng ở đầu giường.
Một người, một người đàn ông, một người đáng lẽ đang ngủ ở ngoài sa lon — Quan Thừa Diễm.
Cô định kêu to nhưng rồi lại thôi, lập tức co chân núp ở trên giường, đôi mắt kinh hãi lại phòng bị nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: “Tĩnh Hàm, còn nhớ rõ khi chúng ta ở biển Aegean, em nói gì với anh không?”
Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: “Tĩnh Hàm, còn nhớ khi chúng ta ở biển Aegean, em đã nói gì với anh không?”
Bạch Ngưng hồi hộp nắm chặt chăn, cố hết sức lấy lại tinh thần, trả lời: “Tôi nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi.”
“Em nói, em vĩnh viễn sẽ không lừa anh, chúng ta còn cùng nhau ở du thuyền kêu to ‘ em/anh yêu anh/em ’, cùng nhau ước hẹn trăm năm, còn cùng nhau. . . . . .”
“Tôi nói, quá khứ đều đã qua, tôi không còn yêu anh nữa, người tôi yêu là Ngôn Lạc Quân!” Bạch Ngưng khẳng định nói.
“Chúng ta chưa từng đi biển Aegean.” Quan Thừa Diễm nhìn cô, chậm rãi nói.
Bạch Ngưng cứng đờ, nhìn thẳng về phía anh.
“Em. . . . . . Không phải Tĩnh Hàm, đúng không?” Anh hỏi. Vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng mình căng thẳng đến mức nào.
Chuyện lạ lùng như thế thực sự không thể tin nổi, anh nghĩ chẳng lẽ mình sẽ gặp chuyện chỉ có như trên ti vi kia sao, phải chăng có nguy hiểm đang chờ anh sao. Nhưng anh không kiềm chế được, không kiềm chế được mà nửa đêm nửa hôm tìm hiểu đến cùng.
Cô quả nhiên ngây ra, khuôn mặt trắng bệch.
“Anh. . . . . . Tôi không hiểu anh