Insane
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326515

Bình chọn: 8.00/10/651 lượt.

ực lớn hay gì đó…?”

Ngôn Lạc Quân suy nghĩ một lát mới trả lời: “Hơn một tháng trước cô ấy ly hôn, sau đó không lâu thì sinh non, hơn nữa. . . . . . Sau khi sinh non cô ấy bị tách ra khỏi người mình yêu, mấy ngày trước gia đình người này xảy ra chuyện.”

Bác sĩ gật đầu một cái, nói: “Bệnh nhân nhất thời gặp phải kích động lớn nên mới như vậy. Mặt khác, vì bị kích động quá lớn, đặc biệt là phụ nữ sau khi sinh non phần lớn sẽ có cảm giác tự trách, áy náy, sau đó lại rơi vào hoàn cảnh cô độc một thời gian dài, buồn khổ, đè nén, bệnh nhân có thể đã mắc chứng trầm cảm lâm sàng hoặc bắt đầu có xu thế, tình hình cụ thể ra sao cần phải quan sát thêm một thời gian nữa.”

“Trầm cảm?” Ngôn Lạc Quân kinh hãi nói: “Nghiêm trọng không?”

“Là bệnh có tỷ lệ dẫn đến tự sát cao nhất trong khoa tâm thần.” Bác sĩ nói tiếp: “Nhưng nếu kiên trì điều trị bằng thuốc cùng với tâm lý trị liệu, là có thể chữa khỏi”

“Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy?” Ngôn Lạc Quân gục đầu, không ngừng lấy tay xoa mặt.

Bác sĩ lại nói: ” Ngôn tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, bệnh trầm cảm hoàn toàn có thể chữa khỏi. Giờ vấn đề lớn nhất là không nên đả kích tinh thần bệnh nhân, đã từng có bệnh nhân vì bệnh này mà tinh thần thất thường suốt đời, cho nên nhất định phải chăm sóc thật tốt.”

Trở lại phòng bệnh, nhìn “Hứa Tĩnh Hàm” co rúc ở góc giường, vừa thấy anh tới đã run rẩy muốn chạy, Ngôn Lạc Quân cực kỳ đau khổ, lập tức ôm cô vào lòng.

“Tĩnh Hàm, chúng ta kết hôn nhé? Để anh chăm sóc em, để cho anh chăm sóc em cả đời!” Anh ôm cô , kiên định nói.

Trong tập đoàn Thịnh Thế, Hoàng Mạn Văn ngồi bên cạnh bàn làm việc của Ngôn Lạc Quân, trước mặt là một người đàn ông trung niên tây trang thẳng tắp.

“Nói như vậy, Lạc Quân rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại yêu người khác, Lạc Quân không muốn buông tay, nhốt cô ấy ở trong nhà?” Hoàng Mạn Văn hỏi.

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Hoàng Mạn Văn bất lực lắc đầu, đau lòng nói: “Lạc Quân, sao con lại ngu ngốc như vậy, biết rõ tình trạng của mình, cần gì vì cô ấy mà khiến bản thân như vậy. . . . . .”

Tối hôm đó, Hoàng Mạn Văn lại đến bệnh viện.

Ngôn Lạc Quân vẫn ở trong phòng bệnh trông chừng Bạch Ngưng. Nhìn thấy bà, anh đỡ Bạch Ngưng nằm xuống, đi ra khỏi phòng bệnh.

“Mẹ, có chuyện gì nữa sao?”

Hoàng Mạn Văn nhìn anh, quả quyết nói: “Rời khỏi cô ấy, theo mẹ quay về Mỹ.”

“Đi Mỹ thì có thể, nhưng phải mang cô ấy đi theo.” Ngôn Lạc Quân cũng trả lời rất chắc chắn.

“Lạc Quân, trước đây ba mẹ đều để con làm theo ý mình, nhưng lần này, ba mẹ nhất định không để con và người phụ nữ kia ở cùng nhau!”

” Tại sao, vì con quá yêu cô ấy sao?”

“Bởi vì cô ấy không yêu con!” Hoàng Mạn Văn gằn từng chữ như đánh thẳng vào lòng anh.

Ngôn Lạc Quân nghiêng đầu, hít một hơi thật sâu, nói: “Con sẽ khiến cô ấy yêu con.”

“Cho nên con vì lý do đó mới trói buộc cô ấy bên cạnh con, không muốn cô ấy tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào khác sao? Kết quả thì sao? Đây là kết quả mà con muốn sao?” Hoàng Mạn Văn lại không khống chế được cảm xúc.

“Con sẽ cố gắng, con sẽ cố gắng có tất cả những thứ con muốn. Mẹ, cho tới nay con vẫn luôn làm tốt mọi chuyện, lần này, nhất định cũng sẽ như vậy.” Ngôn Lạc Quân thuyết phục mẹ mình lại càng giống như thuyết phục chính mình.

Hoàng Mạn Văn lắc đầu, khổ sở nói: “Nhưng chuyện tình cảm không phải nói cố gắng là có thể như ý, lòng dạ phụ nữ chỉ cần nhất quyết thì dù thế nào cũng không thể thay đổi được, con buông cô ấy ra cũng coi như buông tha cho chính mình, được không? Rời khỏi nơi này, rời khỏi thế giới của cô ấy, con sẽ phát hiện thực ra bên ngoài cũng rất tốt.”

” Mẹ, con đã từng buông tay, cũng đã từng cố gắng, cho nên con mới ly hôn với cô ấy, nhưng con không chịu nổi, thật sự không chịu nổi. . . . . . Mẹ, đừng ép con được không? Dù có khuyên thế nào con cũng sẽ không thay đổi, con sẽ kết hôn với cô ấy, lập tức sẽ kết hôn.” Ánh mắt của anh khổ sở mà kiên định, kiên định cũng là hy vọng.

“Nhưng có bao giờ con nghĩ cho ông bà già này không? Không phải mẹ không muốn tác thành cho hai đứa, không cho con theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng mỗi đêm mẹ đều nằm mơ thấy bộ dạng chết thảm của anh con, nếu như hạnh phúc phải dùng mạng sống của con để đánh đổi, mẹ thà không muốn con được hạnh phúc!” Nghĩ đến đứa con đã khuất, dù luôn kiên cường như Hoàng Mạn Văn cũng nức nở khóc, phải dựa vào tường để đỡ thân thể không đứng vững của mình.

“Mẹ, con hứa sẽ sống tốt, chắc chắn sẽ không ra đi trước cha mẹ, được không?” Ngôn Lạc Quân đỡ lấy bà.

“Con hứa thì có ích lợi gì, chính con cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì!”

” Mẹ. . . . . . Dù sao, con nhất định sẽ kết hôn cùng cô ấy.” Ngôn Lạc Quân không cách nào giải thích, nhưng dù thế nào cũng không thay đổi quyết tâm.

Hoàng Mạn Văn lo lắng nhìn con mình hồi lâu, rốt cuộc nói: “Vậy con hứa với mẹ, nếu như chuyện này xảy ra lần nữa, con phải buông tay.”

Ngôn Lạc Quân muốn nói bất luận thế nào anh cũng sẽ không buông tay, nhưng vì không muốn tranh cãi nữa đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mấy ngày sau, Bạch Ngưng xuất viện, Ngôn