
cúi đầu, đột nhiên phát hiện trong khu chung cư dường như rực rỡ hẳn lên.
Cây thông Noel, ông già Noel. . . . . .Mỗi góc của chung cư đều trang trí những thứ này, có đứa bé trên đầu đội mũ ông già Noel. Thì ra, Giáng Sinh đến rồi.
Ở dưới lầu, một đứa bé trai cầm một cây súng dài nhìn rất thật, cười cười nghe người mẹ bên cạnh nói gì đó. Bạch Ngưng xoay người, quay về ngồi trên ghế sa lon.
Sau khi nhìn màn hình đen kịt vài phút, cô vô lực nhấn nút nguồn.
Tiếng TV vang lên, khi cô đang định lấy điều khiển chuyển kênh, lại vô tình thấy một tòa kiến trúc.
Nơi đó. . . . . . Không phải là trường đại học của cô sao?
Máy quay chuyển hướng, cô nhìn ra đó đúng là trường đại học của cô.
“Theo tin tức, cả nhà giáo sư Hạ ở trường luôn luôn bình dị gần gũi, từng được bầu là ‘Giáo sư được học sinh kính yêu nhất’. . . . . .” Nghe phát thanh viên đọc tin tức, cô nhìn dòng chữ nhỏ bên dưới: Scandal của giáo sư đại học bị đưa ra ánh sáng, thầy giáo nổi tiếng vì tình nhân mà nợ một khoản cực lớn!
Trong lòng Bạch Ngưng lộp bộp một tiếng, không tự giác siết chặt tay, cầu nguyện không phải là người mà mình nghĩ đến, cho đến khi trên ti vi xuất hiện ảnh Hạ Sùng Vân.
Thật sự là ông ấy, giáo sư Hạ danh tiếng, ba của Hạ Ánh Hi!
TV chuyển sang tin tức khác, Bạch Ngưng lập tức đổi kênh, nhưng kênh khác không đưa tin tức này.
Làm sao bây giờ? Không có máy vi tính, không có báo chí, ngay cả điện thoại cũng không có bất cứ chức năng gì, cô làm sao biết đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngưng chạy đến cửa dùng sức đập đập lên cửa, nhưng cửa bị khóa rất chặt, không hề nhúc nhích.
Cô ngồi khóc trên mặt đất khóc òa lên, từ nóng lòng biến thành bất đắc dĩ, lại biến thành bi thương.
Hạ gia ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, mong rằng Hạ Ánh Hi bình yên vô sự. Cô không ngừng thầm cầu nguyện trong lòng.
Buổi tối cô chuyển kênh kiếm tin tức vài lần, nhưng không thấy một tin tức nào khác. Ngày hôm sau cũng thế, cô mở to hai mắt chờ, cuối cùng cũng có một tin, trên tựa đề xuất hiện vài chữ to: Giáo sư đại học vì scandal bị phanh phui mà nhảy lầu tự sát!
Điều khiển TV lập tức rơi khỏi tay, Bạch Ngưng run rẩy sững sờ nhìn tin tức. Sau đó cô đột nhiên đứng dậy, liều mạng đấm cửa, lật tìm chìa khóa khắp nơi. Không có cách nào, cho đến khi cô nhìn thấy điện thoại rơi xuống đất.
Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″.
Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″.
“Xin lỗi, tôi bị nhốt ở nhà, các anh có thể giúp tôi không?”
. . . . . .
Hai mươi phút sau, cảnh sát dẫn người tới mở cửa.
Lập xong biên bản, cảnh sát vừa mới đi, Bạch Ngưng vội chạy ra ngoài.
Trong phòng quan sát, đội trưởng an ninh nhìn thấy Bạch Ngưng chạy đi, ngẩn người, vội vàng gọi điện thoại.
“Ngôn tiên sinh, phu nhân của ngài vừa mới chạy ra khỏi chung cư rồi.”
. . . . . .
Nhìn đường cái xe cộ như nước, lúc này Bạch Ngưng mới nhớ mình không một xu dính túi.
Cô đến Hạ gia bằng cách nào bây giờ, dù cô muốn đi, bằng chân thì không biết khi nào mới tới nơi?
Cô luống cuống nhìn bốn phía, bất chấp đi về phía một người đàn ông trung niên mặc tây trang vừa từ trên xe bước xuống.
“Xin chào tiên sinh, có thể cho tôi mượn năm mươi tệ không? Tôi. . . . . . Tôi muốn về nhà, tôi không mang tiền. . . . . .” Lời nói là giả, nhưng dáng vẻ sốt ruột của cô là thật.
“Lừa đảo.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng từ trên xe bước xuống.
“Không phải không phải, tôi thật sự không có tiền, tôi nhất định sẽ trả.” Bạch Ngưng vội nói.
Người đàn ông trung niên đưa tay lên ngực định lấy tiền, người phụ nữ lại chặn cánh tay ông lại, quay đầu nói: “Đi tìm người khác đi, chúng tôi không có.”
“Tĩnh Hàm?”
Nghe thấy có người gọi, Bạch Ngưng sửng sốt một chút rồi mới quay đầu lại. Đó là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc cái áo lông màu đen, quàng một cái khăn ca rô đen, gương mặt tuấn lãng lộ ra vẻ thành thục của đàn ông. Anh ta đang ngạc nhiên nhìn cô, cô cảm thấy người này rất quen.
“Em không mang tiền à?” Người đàn ông đi tới hỏi.
Bạch Ngưng hơi ngạc nhiên sau đó mới gật đầu một cái.
“Đủ chưa?” Người đàn ông kia lấy một trăm tệ đưa cho cô, hỏi.
“Đủ đủ đủ, cám ơn anh, tiên sinh, tôi làm thế nào trả tiền lại cho anh đây?”
Người nọ chỉ nhìn cô, không nói gì.
Lòng Bạch Ngưng nóng như lửa đốt, vội lục từ ví ra giấy bút đưa tới: “Anh có thể cho tôi số điện thoại được không? Có cơ hội tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đọc số điện thoại: “xxxxxxxxxx”
“Đây là số điện thoại của tôi, tôi nhất định sẽ trả tiền cho anh.” Một chiếc taxi đi tới, Bạch Ngưng lập tức ngăn lại, đưa tờ giấy cho người đàn ông kia rồi chui vào xe.
Nhìn chiếc taxi đi xa, Quan Thừa Diễm cúi đầu nhìn chữ viết xa lạ trên tờ giấy, thì thầm: “Hứa – Tĩnh – Hàm?”
Ngồi lên xe, Bạch Ngưng chợt nhớ ra người đàn ông kia lúc nãy gọi “Tĩnh Hàm” .
Là người quen của Tĩnh Hàm sao? Nhìn rất quen, không biết có phải đã gặp ở đâu rồi không. Nhưng anh ta có nói gì đâu, có lẽ là cô nhớ nhầm. Dòng suy nghĩ lập tức lại chuyển về chuyện c