Duck hunt
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322872

Bình chọn: 7.00/10/287 lượt.

p rỉ sét rồi.Người trên đường thưa thớt, không ít quầy bán đồ ăn sáng đã bày hàng từ sớm, bắt đầu một ngày kiếm sống bận rộn. Lâm Phàm thoải mái nương theo dòng người đi về nhà trọ.Buổi sáng, Tần Vịnh đeo cặp mắt viền đen hậm hực bước vào công ty. Đặc biệt chú ý hai bảo vệ cao to đứng ở cửa, trong lòng có cảm giác hơi quái lạ.“Tổng giám đốc Lâm đâu?” Tần Vịnh đến phòng marketing của Lâm Lỗi, vẻ mặt chẳng lành, giọng điệu bực bội hỏi trợ lý của Lâm Lỗi.“Chủ tịch, tổng giám đốc Lâm đi gặp khách hàng rồi, chờ anh ấy về tôi sẽ thông báo anh ấy đi gặp ngài.” Trợ lý dè dặt đáp. Mới sáng sớm mặt ông tổng làm gì mà thối thế? Đạp cứt chó à?“Hừ, hắn mà về bảo hắn lăn lên gặp tôi.” Tần Vịnh nói xong sải chân bỏ đi. Hắn đem nguyên nhân làm mình nhát gan giận cá chém thớt lên đầu kẻ cho hắn xem phim ma, Lâm Lỗi. Nếu không phải Lâm Lỗi dùng kế khích tướng ép hắn xem, hắn cũng không cần sợ hãi như thế! Tần Vịnh càng nghĩ càng cảm thấy đúng.Buổi trưa, ăn xong cơm trưa Lâm Lỗi mới đủng đỉnh về công ty, nghe trợ lý dè dặt thông báo chuyện buổi sáng sắc mặt Tần Vịnh không tốt đến tìm xong, hắn hí hửng không thôi, chắc chắn phim ma ngày hôm qua có tác dụng rồi!Cực kỳ hào hứng đáp thang máy lên lầu chót.“Bé Vịnh Vịnh, sợ rồi à, hả? Sờ sờ đầu xem sợ không nào ~” Tên Lâm Lỗi này, chỉ một chữ, hèn! Đã đạt đến trình độ mặt không hèn nhưng lòng hèn, chữ người và chữ hèn hợp lại làm một.Mặt Tần Vịnh âm u, bẻ gãy bút trong tay nghiến răng nghiến lợi, “Mày muốn chết thì nói một tiếng.”“He he, he he.” Lâm Lỗi rất thức thời, vừa thấy con cọp nổi khùng là không dám sờ mông cọp nữa.“He he, he he.” Tần Vịnh thình lình cũng cười gian theo, làm Lâm Lỗi có cảm giác chẳng lành.“Nghe nói gần đây cô đang sốt ruột tìm người cho mày xem mắt há.” Tần Vịnh đột nhiên nói bằng giọng điệu hết sức ân cần.Thấy Lâm Lỗi cảnh giác nhìn mình, tâm tình khá hẳn.“Sáng sớm cô xin nghỉ phép dùm mày, nói mày bận quá không có thời gian đi xem mắt.” Tần Vịnh còn tỏ ra nghiêm túc, bùi ngùi nói tiếp “Tao cảm thấy tao không phải một cấp trên vô tình, sao có thể cắt đứt nhân duyên và tuổi thanh xuân của nhân viên chỉ vì công việc được chứ!”Tay chân Lâm Lỗi phát rét “Anh… anh họ mày…”“Ài! Tuy tao chỉ lớn hơn mày hai tháng nhưng cũng nên kêu tao là anh họ!”“Em yên tâm, anh họ vì nhân duyên của em, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ. Cho nên tao quyết định, đáp ứng yêu cầu của cô cho mày nghỉ phép một tuần, mày tha hồ mà đi xem mắt.”“Anh họ!!!” Lâm Lỗi thét lên thảm thiết, tính tình bà già nhà hắn, tìm mấy cô nàng đến xem mắt, muốn kinh dị cỡ nào là có cỡ đó. Cô nào cô nấy giống y mấy bà sư già uyên bác trong núi sâu thời kỳ những năm 50 thế kỷ trước. Hắn chịu không thấu đâu.“Chủ tịch!” Tiếng con gái còn thê thảm hơn Lâm Lỗi xộc vào.“Chủ tịch không xong rồi! Lão Lý lần trước biển thủ tiền công ty bị đuổi việc đang ở đại sảnh lầu một gây sự đòi phải gặp ngài, nếu không sẽ cho nổ cao ốc.”“Làm sao lão ta vào được?” Tần Vịnh trấn định ngoài dự đoán.“Lão ta lừa bảo vệ nói thủ tục bàn giao chưa hoàn tất, bảo vệ mới thả cho lão vào.” Nữ thư ký phụ trách ngoại giao biết lần này phòng bảo vệ xui xẻo rồi.“Đi xuống xem thử.” Tần Vịnh đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.“Không được đâu chủ tịch, thắt lưng lão Lý quấn thuốc nổ, ngài đi xuống nguy hiểm lắm. Đội trưởng bảo vệ nói tôi báo ngài đi thang máy tư nhân xuống bãi xe đi thẳng đến chỗ an toàn. Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Nếu ở cổ đại nữ thư ký tuyệt đối là một người trung thành với chủ.“Hừ, thuốc nổ? Lão ta cũng có bản lĩnh, không phải lão muốn gặp tôi sao.” Tần Vịnh trưng bộ mặt lạnh tanh đá đá Lâm Lỗi đang chìm ngập trong thế giới bi thảm của mình, khí thế hùng hồn đi xuống lầu.

“Tần Vịnh!!!!!! Thằng oắt con!!!! Mày lăn ra đây cho tao!!!!!!!!!!” Đại sảnh lầu một đầy người là người, không ít người nhát gan đã chạy ra khỏi cao ốc.Lão Lý cởi áo khoác, thắt lưng quấn đầy thuốc nổ đỏ thẫm, một tay cầm bật lửa tay kia cầm kíp nổ, đứng giữa đại sảnh kêu gào ầm ỹ như bị tâm thần.“A, ông tổng xuống rồi.”“Không phải chứ! Chủ tịch cũng lớn gan thật, tôi thấy lão Lý điên rồi.”Đám người lại bắt đầu xôn xao một trận, mọi người đều chăm chú nhìn Tần Vịnh thản nhiên đi đến giữa đại sảnh, đối mặt với lão Lý.“À, oắt con! Rốt cuộc mày cũng xuống rồi! Mày nói đi! Tao sắp về hưu rồi, mày hao tâm tổn sức sa thải tao, có phải không muốn cho tao sống không!” Lão Lý mất đi khoản tiền nghỉ hưu, thần kinh có vẻ không bình thường.“Thứ nhất, ông còn chưa đủ tư cách khiến tôi vắt óc suy nghĩ. Thứ hai, nguyên nhân ông bị sa thải là vì ông tham ô công quỹ của công ty, tự ông biết rõ hơn ai hết.” Tần Vịnh cười nhạo, Lâm Lỗi đứng bên lại có phần lo lắng, hắn thấy lão Lý nghe Tần Vịnh nói xong thì móc từ thắt lưng ra một con dao.“Cho dù tao tham ô, chỉ vì chút công quỹ đó mà mày đuổi tao! Tao đã làm việc từ thời ba mày! Thằng ranh con!!” Lão Lý tức đến nỗi nói năng không kiêng nể gì nữa. Loại người như vậy, vĩnh viễn không nhìn thấy cái sai của mình, chỉ biết đổ tất cả lỗi lầm lên đầu người khác, cho rằng người ta không thông cảm cho mình.“Hiện giờ côn