
uyên nhân vì sao, nhưng mọi người nhiều lần hỏi thăm tình hình “em gái” anh, anh mới nhớ ra “em gái” dạo này thường không thấy cô ở nhà.
Sáng sớm cô đã rời nhà đến trường, sau giờ học còn hoạt động ngoại khóa đến tối muộn mới về. Hàng ngày sau khi ăn điểm tâm và trước khi đi ngủ, cô đều đến phòng anh thăm hỏi, nhưng tựa như là giữ lễ, không có chút chân tình.
Thật vất vả vết thương mới đỡ một chút thì đã đến kỳ nghỉ đông, buổi sáng anh tìm cô nhờ chút việc, nhưng Tiểu Lâm phu nhân lại nói cho anh biết, tối hôm qua Ngũ tiểu thư đã được tài xế đưa đến Tokyo, chỗ lão gia và phu nhân nghỉ đông.
Đáng chết, cô tránh anh sao? Anh làm gì đến cô sao?
Trong lúc anh đang tâm phiền ý loạn thì Tiểu Lâm phu nhân vô ý nói: “Tứ thiếu gia có chuyện quan trọng cần nói với tiểu thư sao? Nhưng tiểu thư đột nhiên đi Tokyo, Tứ thiếu gia không thích ư?”
“Nực cười!”, anh nghiêm mặt, bực tức trách mắng Tiểu Lâm phu nhân: “Cô ta là gì chứ? Tôi chỉ thấy sao đại trạch lại yên tĩnh một cách kỳ lạ như vậy?”.
“Trước kia đại trạch luôn yên tĩnh, thiếu gia đã ở đây hai mươi năm rồi thì biết chứ, chẳng có gì lạ cả”.
Anh trầm mặc không nói, chỉ nhìn ra ngoài khoảng trắng mênh mông tuyết ngoài cửa sổ. Tiểu Lâm phu nhân rời đi, anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, phát hiện ra trong lòng vẫn luôn có một người…..
Úy Tử tự tay mặc chiếc áo ki-mô-nô sang trọng cho con gái, hài lòng nhìn cô con gái duy nhất nay đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng động lòng người.
“Năm ngoái mẹ không ở cùng con, năm nay mẹ muốn đền bù cho con. Con có thích chiếc ki-mô-nô này không? Là mẹ với cha đặc biệt đặt may cho con đấy”.
Minh Hạ không nhận ra cô gái kiều diễm trong gương. Thì ra sau khi trang điểm cô cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, hơn nữa còn mang khí chất của một thiếu nữ Nhật Bản.
“Minh Hạ xinh đẹp như vậy, sau này chắc sẽ khiến nhiều chàng trai Nhật Bản mê mản”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ bước vào, không nhịn được cảm thán một tiếng. Cô con gái này của ông không chỉ thông minh mà càng ngày càng trở nên quyến rũ đầy nữ tính.
“Cám ơn cha mẹ đã mua cho con, nhưng trang phục quý giá như vậy, hiếm có cơ hội được mặc a”.
“Thích mặc lúc nào thì mặc đi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông con đều có thể mặc ki-mô-nô nha!”, Úy Tử nhân tiện đưa con Minh Hạ một chiếc xắc tay đồng bộ.
Minh Hạ cười khổ không nói gì, cô đoán là mẹ không biết ở Kyoto, cô sống cuộc sống bình dị, không phô trương bao giờ.
“Năm mới cố gắng học tập!”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đưa cho cô một phong bao lì xì.
“Con cảm ơn cha”, Minh Hạ vui vẻ cười, xúc động mãnh liệt.
Đã lâu thật lâu rồi cô không được cha mẹ mừng tuổi năm mới. Kể từ sau khi cha ruột qua đời, mẹ cô rất ít khi tự tay đưa cho cô phong bao lì vì, nếu không phải đặt ở trên bàn thì lại chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô. Trải qua mấy năm mới ở Nhật Bản, lúc cô và anh tư cùng ở đại trạch đều nhận phong bao lì xì do Tiểu Lâm phu nhân đưa họ…. Đúng rồi, năm nay anh Tư phải ở Kyoto đón năm mới một mình sao?
Không biết tại sao, tâm trạng cô lại trở nên nặng trĩu…..
“Nếu như Thức Minh không bị thương, lại chuẩn bị thi đại học thì nó đã có thể tới Tokyo cùng chúng ta đón năm mới”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ mặc dù hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng trong gia đình, ông cũng chỉ là một người cha mà thôi.
“Thì ra cha đang nhớ tới con trai a!”
Minh Hạ giật mình trong giây lát rồi lập tức trấn tĩnh lại mỉm cười. Cô đã biết là ai tới, chỉ có anh mới thích dùng cách “xuất quỷ nhập thần” này xuất hiện.
Tịch Mộc Thức Minh tự nhiên bước vào trong phòng, tươi cười vẫy tay với cha mẹ: “Năm mới vui vẻ!”.
“Sao con lại tới đâu?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ vui mừng hỏi, không quên hỏi thăm thương tích của anh, “Vết thương thế nào?”
“Đã khỏi lâu rồi, cha, con không có bị đau lại, đừng quá lo lắng”, Anh tuy trả lời cha, nhưng anh mắt lại liếc về phía cô gái đã trở mặt với anh.
“Tứ thiếu gia, mặc dù đang còn trẻ nên vết thương hồi phục nhanh hơn, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hủy sức khỏe, cuộc sống còn mấy chục năm nữa cơ mà!”, Úy Tử cũng cùng khuyên giải.
“Tôi biết mà!”, anh không nhịn được cắt ngang lời Úy Tử, “Thế nào? Muốn đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy!”.
Minh Hạ biết là anh đang hỏi cô, nhưng cô không trả lời. Mặc dù cô vui mừng khi thấy anh Tư đột nhiên xuất hiện, nhưng vẫn không quên hiềm khích giữa hai người.
“Đang giúp Minh Hạ đi xem mắt. Con xem, hôm nay nó có xinh đẹp không?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đùa đùa hỏi, nhưng ông thấy con trai lập tức thay đổi sắc mặt. “Sao vậy? Khó coi lắm sao?”.
Tịch Mộc Thức Minh dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua toàn thân cô khiến cho Minh Hạ không khỏi rùng mình.
Một lát sau, anh cười lạnh hỏi, “Tiểu nha đầu, em học người ta đi xem mắt sao?”.
“Không được sao?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ thuận miệng trả lời giúp cô.
“Không phải là không thể được, chỉ là quá sớm thôi. Cha, chị con còn xuất giá, sao có thể đem cô ấy gả ra ngoài?”.
“Cha, đừng đùa nữa, con thấy xấu hổ”, Minh Hạ cuối cùng cũng mở miệng, cắt đứt đoạn hội thoại vô nghĩa này.
“Được được, không nói nữa, khiến cho