
m chi? Lâm Tử Hàn nói thầm ở trong lòng, xấu hổ cười cười với tiểu nữ hầu, đi vào.
Nằm ở bồn tắm lớn như vậy, Lâm Tử Hàn thư thái nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp của nước ấm ở trên người, loại cuộc sống xa hoa này, cô đã có ba năm chưa từng hưởng qua, thật là rất hoài niệm nha!
Cho đến khi nước ấm bắt đầu lạnh lẽo, cô mới không tình nguyện mà đứng dậy, lau khô bọt nước trên người, mặc váy ngủ kín không kẽ hở kia.
Có lẽ là tắm đã lâu, Lâm Tử Hàn cảm thấy đầu có một trận choáng váng, đi ra phòng tắm ngã vào trên giường lớn, vốn dĩ chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, kết quả bất tri bất giác ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác trên cẳng chân có cái gì lành lạnh đang di chuyển, mới tỉnh lại, một góc giường lớn, Tiểu Thư Tuyết đang ngồi giữa một đống bút màu, huy động tay nhỏ bé vẽ tranh trên giấy.
Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ trên giường , sau khi nhìn xung quanh bốn phía một chút, ý thức trong não bộ trở lại trước lúc ngủ, đúng rồi, cô không phải dự định đi quyến rũ Lãnh Phong sao? Làm sao mình lại ngủ chứ?
"Bảo bối, lão tặc kia đâu?"
"Lão tặc là gì?" Tiểu Thư Tuyết khó hiểu mà nhìn cô.
"Chính là chỉ người mời con ăn Sandwiches đó". Lâm Tử Hàn không nhịn được mà giải thích, còn có ai ngoài tên trộm đây.
Tiểu Thư Tuyết "A" một tiếng, tiếp tục bắt tay vào vẽ nguệch ngoạc nói: "Chú Lãnh bị chú Nghị gọi đi, chú Lãnh nói chờ chú hết bận lại đi theo con".
Lâm Tử Hàn cắn môi, suy nghĩ một chút sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, sau bảy ngõ tám ngách cũng không tìm được chỗ nào là chỗ là có thể làm việc, thật vất vả mới tóm được một tiểu nữ hầu, kéo cô ta hỏi: "Xin hỏi Lãnh Phong ở nơi nào?"
"Tiên sinh ở phòng sách" Tiểu nữ hầu nói, sau đó đánh giá cô: "Lâm tiểu thư có thể không biết chứ? Phòng sách của tiên sinh là không cho bất luận kẻ nào tới gần"
"Tôi không tới gần, cô nói cho tôi biết ở đâu, tôi xa xa mà nhìn một cái là tốt rồi" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm nói. Nữ hầu suy nghĩ một chút, chỉ vào hành lang gấp khúc phía trước nói: "Từ nơi này đi thẳng, đến phòng cuối cùng là thấy".
Lâm Tử Hàn gật đầu, đợi nữ hầu đi rồi, nhấc chân liền đi đến hướng phòng sách, cô mới mặc kệ cũng không thể tới gần được hay không.
Cửa phòng sách mở rộng ra, Lâm Tử Hàn thò đầu nhỏ len lén nhìn qua nhìn lại, bốn phía phòng sách đặt đầy máy vi tính, mỗi một chiếc đều đang vận hành.
Giữa phòng sách, Lãnh Phong đang nhanh chóng làm việc với laptop trên mặt bàn, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm cả phòng đầy máy vi tính, trời ạ, anh ta là bán máy vi tính sao?
Cho dù không ngẩng đầu, Lãnh Phong cũng có thể cảm giác được đến là ai trốn ở phía sau cửa, cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng trốn, có chuyện gì nói thẳng"
Lâm Tử Hàn xấu hổ đi ra từ phía sau cửa, đứng ở giữa cửa, ngọt ngào gọi: "Anh Phong. . ." Tay nhỏ bé nắm vạt áo váy ngủ, nâng váy ngủ lên tới đầu gối.
Lãnh Phong bị giọng nói khác thường của cô khiến cho toàn thân nổi da gà, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên chân nhỏ trắng nõn thon dài của cô, dừng lại thật lâu.
Đáng ghét! Còn nhìn thì có ích lợi gì nha! Làm sao còn không tiến hành động tác bước tiếp theo? Lâm Tử Hàn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là chỉ lộ một chút như thế không để anh ta phát ra dục vọng sao?
Được rồi, lại hi sinh một chút nữa vậy, váy chậm rãi hướng lên trên, lộ ra bắp đùi càng thêm mê người, tiện thể mà bày ra một tư thế chêu trọc người khác.
Nếu như lần này anh ta còn không hành động, vậy anh ta thật sự lãnh đạm hoặc vô năng! ^^
Dường như qua một thế kỷ, lâu đến Lâm Tử Hàn đã không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, ánh mắt của Lãnh Phong cuối cùng từ trên đùi của cô thu trở về, khẽ động khóe môi cười nhẹ một tiếng nói: "Bức tranh cũng không tồi"
Cái gì mà bức tranh cũng không tồi? Lâm Tử Hàn khó hiểu nhìn phía anh, vẻ mặt của anh làm sao lại đình trệ như vậy? Cúi đầu nhìn phía cặp đùi đẹp của mình, mặt trên chân nhỏ tuyết trắng, một con rùa bốn chân rất sống động khắc ở bên trên.
"Lâm Thư Tuyết!" Một tiếng hét dài tràn ra từ trong miệng cô, thân thể như lốc xoáy nhằm phía tên tiểu hỗn đản chết tiệt kia!
Vọt tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết liền lấy hai tay bóp lên cổ của cô bé, loạng choạng, hét lớn: "Con là tiểu sát tinh! Tức chết mẹ mất!" Lại có thể dám vẽ tranh con rùa trên người cô khi cô ngủ. Hại cô mất thể diện trước mặt Lãnh Phong!
Tiểu Thư Tuyết bị bóp đến nhất thời không thở nổi, lớn tiếng ho khan, Lâm Tử Hàn nghìn vạn lần một không muốn buông con bé ra. Nhìn thấy sự vô tội và mờ mịt trên mặt nó đã muốn thổ huyết!
"Chính con nhìn đi!" Lâm Tử Hàn một chân sải bước lên giường lớn, để cho con bé thưởng thức kiệt tác của mình.
"Mẹ, có đẹp hay không?" Tiểu Thư Tuyết toe toét cười hì hì nhìn cô, vẻ mặt có bộ dạng đắc ý dào dạt. Người ta vẽ bức tranh đẹp như vậy, làm sao lại không khen người ta một chút chứ?
"Nhìn đẹp cái đầu con ấy! Nhiều giấy như vậy con không vẽ! Sao lại vẽ trên đùi mẹ!" Lâm Tử Hàn điên cuồng gào thét, lần thứ hai bóp lên cổ con bé.
"Cô muốn bóp chết nó sao?" Lãnh Phong cười lạnh ngăn tay cô, nó