
nhà ở cùng một sân, dì ấy suốt ngày cũng không có chuyện gì làm”.“Đứa bé đáng thương”. Anh nói, không rõ tại sao mình lại đi thương cảm đứa bé nhà người ta, rõ ràng không có quan hệ gì cùng anh không phải sao?Đối với con gái, Lâm Tử Hàn vẫn đều cảm thấy thẹn với nó, chỉ là cuộc sống bức bách, cô thật sự không có cách khác.“Tự anh xem TV đi, tôi đi nấu cơm”. Bởi vì chột dạ, Lâm Tử Hàn không muốn bàn lại trọng tâm câu chuyện này, đứng dậy giúp anh mở TV, không may chính là TV ngay cả nửa điểm tín hiệu cũng không có, mở tới mở lui cũng là một mảnh trắng xóa.“Ha ha, có lẽ bên trong lại lỏng”. Lâm Tử Hàn áy náy mà cười cười, tắt TV, nhìn sang bốn phía, cầm lấy một quyển tạp chí trang điểm trên bàn đưa cho anh: “Nếu không thì anh xem trước một chút tạp chí thôi”.Lãnh Phong đón nhận tạp chí, thuận tiện mà lật nhìn thoáng qua, nhíu mày, giơ tay lên, tạp chí rơi xuống mặt đất.“Sao vậy?” Lâm Tử Hàn bất mãn nhặt tạp chí lên, dù cho anh không muốn xem, cũng không cần không nể tình ném trên mặt đất như thế.“Cô cảm thấy thích hợp để tôi xem sao?” Lãnh Phong trừng mắt với cô nói, bên trong chỉ là giới thiệu đồ trang điểm có bán, phân nửa là giới thiệu trang phục nữ giới! Cô lại có thể đưa loại tạp chí này cho anh xem?Lâm Tử Hàn hạ mắt xuống nhìn cuốn tạp chí, đúng là không quá thích hợp, quên đi, mặc kệ anh ta, thời gian buồn chán vô vị sẽ nhanh qua đi.“Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết được cho là muốn ra ngoài chơi này giờ lại khóc sướt mướt trở về.Lâm Tử Hàn ngồi xổm người xuống, nghi hoặc mà đánh giá con bé: “Làm sao vậy? Tiểu Oánh tỷ tỷ làm gì con?”Tiểu Thư Tuyết một mặt lất tay vuốt nước mắt, một mặt tủi thân nói: “Tiểu Oánh tỷ tỷ không chơi với con, ba ba Tiểu Oánh tỷ tỷ muốn dẫn chị ấy đi xem cá heo biểu diễn, mẹ, con cũng muốn xem cá heo biểu diễn, con cũng muốn ba ba…” Lâm Tử Hàn xót xa, mỗi lần con bé nhắc tới muốn có ba ba, trong lòng của cô luôn luôn có vạn phần khổ sở, bởi vì cô căn bản không biết ba của nó là ai, cô không cho nó ba ba mà nó vẫn muốn.“Tiểu Thư Tuyết ngoan, Tiểu Thư Tuyết không khóc, mẹ lúc rảnh rỗi thì mang con đi xem cá heo biểu diễn có được hay không?” Lâm Tử Hàn đem sự chua xót từ trong đáy lòng áp xuống, dịu dàng an ủi.“Con không cần! Con muốn ba ba! Con muốn ba ba đi cùng con!” Tiểu Thư Tuyết không nghe theo mà giậm chân khóc ròng nói.“Mẹ đi đâu tìm ba ba cho con đây!” Lâm Tử Hàn khóc không ra nước mắt mà nhìn chằm chằm con bé, cô cố kìm nén lại tình cảm, thực sự là người nào làm cho con bé bất định.“Tiểu Oánh tỷ tỷ có ba ba, Hạo ca ca cũng có ba ba, vì sao con không có! Con cũng muốn…”Nguyên bản lòng Lâm Tử Hàn đang chua xót bị tiếng khóc của con bé cho tâm phiền ý loạn, không thể nhịn được nữa mà quát: “Mẹ không phải nói qua cho con rất nhiều lần sao, ba ba của con đã chết, người đã chết sẽ không có, con có biết hay không?”Tiểu Thư Tuyết bị cô gào lên như thế, ngừng khóc ngay tức khắc, im miệng mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn bị mình chọc giận.Lâm Tử Hàn biết mình làm con bé sợ, một tay kéo nó ôm vào trong lòng, an ủi: “Xin lỗi, mẹ không phải cố ý muốn phát hỏa với Tiểu Thư Tuyết, con phải ngoan”.“Mẹ, con sẽ ngoan…” Tiểu Thư Tuyết tỏ vẻ hối lỗi.Lãnh Phong nhìn vào đôi mẹ con đang ôm lẫn nhau mà khóc, trong lòng có có một tình cảm đặc biệt xẹt qua, là đồng cảm? Hay là thương hại? Chính anh cũng giải thích không rõ sự đau lòng này.Cơm tối qua đi, Lâm Tử Hàn cắt hoa hồng ở trong sân, dùng giấy màu bó lại tại phòng khách, buổi tối chuẩn bị cho tốt sáng sớm mai cũng không cần thức dậy sớm như vậy, dù sao gói kỹ bên ngoài, sáng sớm vẫn còn tươi.“Mẹ, đẹp không?” Tiểu Thư Tuyết luôn an phận cười hì hì kéo góc tay áo của Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn quan sát Tiểu Thư Tuyết đỏm dáng cài bông hoa hồng đỏ vào bím tóc, giả vờ trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Đẹp, giống như đầu con nghé thiếu một cái sừng!”.“Thư Tuyết mới không phải là con nghé”. Tiểu Thư Tuyết bất mãn kháng nghị, chứng tỏ nó bất mãn đối với kiểu xưng hô này .Lâm Tử Hàn khanh khách nở nụ cười, dặn dò: “Đừng chạm loạn, cẩn thận lại bị gai đâm vào tay”.Tiểu Thư Tuyết một bên gật đầu, một bên đưa tay tóm lấy hoa hồng trên bàn, Lâm Tử Hàn bị con bé đánh bại triệt để, lắc đầu không nói với nó nữa, dù sao có nói cũng là vô ích.“Chú Lãnh, mẹ nói cháu giống một con nghé nhỏ”. Giọng nói trách cứ của Tiểu Thư Tuyết vang lên, Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông đang nên nằm ở trên giường kia đứng bên cạnh mình không biết khi nào.Lãnh Phong mỉm cười sờ sờ đầu con bé, đưa tay cầm lấy một bông hoa hồng đỏ thắm, đặt ở giữa mũi ngửi ngửi. Ánh mắt lướt qua cửa sổ rơi vào sân nhỏ đầy hoa hồng kia.Lâm Tử Hàn đánh giá anh, nói: “Anh làm sao lại đứng dậy? Anh không thể lộn xộn, vết thương như vậy…”“Yên tâm đi, không chết được!” Lãnh Phong thản nhiên cắt ngang cô, trầm mặc hai giây nói: “Lúc này cô còn chạy khắp nơi được? Sống không nhàm chán sao?”“Nếu không làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể mang theo Tiểu Quỷ đến chỗ tránh tị nạn được. Khỏi cần kiếm tiền nuôi gia đình sao? Hơn nữa, người ta có ý muốn tìm tới chỗ trốn của tôi thì cũng đều là như nhau cả sao?”