
muốn thấy anh ấy!" Nói xong, chịu đựng sự khó chịu trong bụng, bỏ qua hai người bước nhanh đi vào bên trong.
Lâm Tử Y cuống quít đuổi theo, ngăn cản trước mặt cô nói: "Chị đi cũng vô dụng, người ta sẽ không cho chị gặp!"
"Chị mặc kệ! Em đừng ngăn chị!" Lâm Tử Hàn nghiêm mặt, quay về phía cô ấy ra lệnh. Lâm Tử Y lắc đầu, nhất định không cho.
Đỗ Vân Phi thở dài một tiếng, yếu ớt đi tới, một tay ôm ngang người Lâm Tử Hàn, không để ý tới sự giãy dụa kêu la của cô, mạnh mẽ mang cô ra khỏi nhà tang lễ.
Cuối cùng Lâm Tử Hàn vẫn không thấy Lãnh Phong một lần cuối cùng, hai chị em đi trên đường cái phồn hoa, Lâm Tử Y vốn muốn đưa cô đến chỗ nhiều người, thư giãn một chút tâm tình phiền muộn.
Nhưng, Lâm Tử Hàn lại một chút cải biến cũng không có, vẫn đang như xác chết đi trên đường cái.
"Chị, hôm nay là lễ Giáng Sinh, em mời chị đi ăn" Lâm Tử Y miễn cưỡng vui cười, giả ra bộ dạng hăng hái bừng bừng nói.
Lâm Tử Hàn không suy nghĩ, vô ý thức gật đầu một cái, đi đến một khách sạn bên cạnh.
"Em đi vào xem còn chỗ hay không, chị chờ em một chút" Lâm Tử Y nói xong, bước nhanh đi vào quầy ăn của khách sạn.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, khắp nơi là người chen chúc đi lại. Giữa dòng người, Lâm Tử Hàn phát hiện một cô bé thân cao hình thể giống như Tiểu Thư Tuyết đang nắm tay một bà lão đi dạo trên đường.
Lâm Tử Hàn phút chốc vọt đi tới, một tay ôm cô bé vào trong lòng, hô nhỏ: "Thư Tuyết, mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy con"
Cô bé bị "Người điên" đột nhiên vọt tới sợ đến "Oa" một tiếng khóc lớn lên, bà lão cũng bị Lâm Tử Hàn dọa cho càng hoảng sợ. Một tay đoạt lấy cô bé trở về, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn mắng: "Đồ thần kinh!"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, đột nhiên thanh tỉnh, cô bé này không phải Tiểu Thư Tuyết của cô, bà lão cũng không là Tiêu phu nhân. Cô thật là hồ đồ, nhận loạn khắp nơi!
Chỉ tới khi tiếng khóc xa dần, thân ảnh cô bé bị bao phủ trong đám người, cô mới sững sờ đứng thẳng người. Ý nghĩ muốn gặp Tiểu Thư Tuyết càng thêm nồng đậm hơn.
Vẫn đang không có suy nghĩ, thấy một bộ dạng không có hồn phách dựa vào tường.
Mỗi lần cô đến, cánh cửa Tiêu gia cũng không nguyện mở ra, cô căn bản cũng không có cơ hội nhìn thấy Tiểu Thư Tuyết.
Lâm Tử Y vừa ra tới liền phát hiện không thấy Lâm Tử Hàn, gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, sau khi Lãnh Phong chết Lâm Tử Hàn không dùng lại điện thoại di động, cho nên, cô ấy căn bản không có biện pháp tìm được cô.
Lấy điện thoại ra, rất thuận lợi bấm tám dãy số của Tạ Vân Triết, còn không chờ Tạ Vân Triết mở miệng nói, liền vội kêu lên: "Vân Triết, chị em mất tích!"
Tạ Vân Triết bên đầu kia điện thoại cả kinh, vội trấn an nói: "Tử Y, em không nên hoảng, Tử Hàn làm sao vậy? Cô ấy sao lại mất tích?"
Lâm Tử Y khóc, giậm chân nghẹn ngào nói: "Em cũng không biết, em rõ ràng bảo chị ấy ở bên ngoài chờ em, nhưng mà lại tìm không được chị ấy"
"Em hiện tại ở đâu? Anh lập tức đi tới!" Tạ Vân Triết đang họp cũng không quản cuộc họp này có bao nhiêu quan trọng, lo lắng chạy ra khỏi phòng họp.
Không được mười lăm phút, Tạ Vân Triết liền xuất hiện trước mặt Lâm Tử Y, thấy mặt cô đầy nước mắt, ôm cô vào trong lòng như anh cả, vỗ lưng cô trấn an nói: "Đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm được cô ấy"
Lâm Tử Y khóc nức nở gật đầu, chăm chú nắm góc áo anh, ghé qua đám người vô cùng náo nhiệt. Tìm đường phố phụ cận, cũng không phát hiện thân ảnh Lâm Tử Hàn.
Trời đã tối rồi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là lái xe tìm trên đường cái phụ cân, xe đi rất chậm, Lâm Tử Y càng không ngừng gọi điện thoại trong nhà, nhận được lời đáp lại đều là chưa về nhà.
Lâm Tử Y nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mặt nghiêng hoàn mỹ của Tạ Vân Triết lo lắng hỏi: "Vân Triết, anh nói chị em sẽ đi nơi nào đây?"
Tạ Vân Triết trầm mặc một chút, nói: "Tử Y, em về nhà trước chờ, anh nhất định sẽ tìm Tử Hàn trở về"
"Nhưng mà..."
"Tin tưởng anh, được chứ?" Tạ Vân Triết dừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm cô, cùng đợi cô đáp lại. Lâm Tử Y không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là xuống xe.
Tạ Vân Triết nhìn cô lên taxi rời đi mới nhấn ga, chạy tới hướng Tiêu gia.
Xe chạy trên làn đường nhỏ của Tiêu gia, Tạ Vân Triết chạy chậm tốc độ xe, rất xa, liền thấy một thân ảnh gầy yếu đang đi bước một xuống dưới chân núi.
Đèn xe vừa vặn chiếu vào trên người cô, Lâm Tử Hàn khẽ nhíu mày, đưa tay che ánh đèn. Mơ hồ thấy một thân ảnh cao gầy quen thuộc bước nhanh đi tới phía mình.
Sau một khắc, thân thể của cô liền bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, Tạ Vân Triết đau lòng ôm cô, khẽ gọi: "Tử Hàn..."
"Vân Triết, anh tại sao lại ở chỗ này?" Lâm Tử Hàn nhẹ giọng hỏi trong ngực anh.
"Những lời này phải là anh hỏi em chứ?" Tạ Vân Triết ôm chặt người cô, quan sát cô gầm nhẹ: "Em không phải trở lại bên người Tiêu Ký Phàm sao? Vì sao lại ở tại nhà mẹ đẻ? Tiêu Ký Phàm cậu ta rốt cuộc làm cái gì với em!?"
Anh rõ ràng là trả lại cô cho Tiêu Ký Phàm, thế nào mà nửa tháng không gặp, Tử Hàn biến thành như vậy rồi? Nếu như không phải Lâm Tử Y tránh nặng tìm nhẹ nói cho anh biết, Lâm Tử Hàn vẫn ở tại Lâm gia. Anh đến nay đề