Snack's 1967
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325974

Bình chọn: 10.00/10/597 lượt.

g hiện thân hay không"

Quan hệ của cô và Lãnh Phong, Đỗ Vân Phi rõ ràng nhất, lẽ nào anh ấy chưa nói với mọi người trong cục cảnh sát sao? Để bảo đảm cô không bị liên lụy, cho nên chưa nói?

"Tôi và anh ta đã từng sống chung, sau khi phát hiện anh ta là một sát thủ, lại không sống chung nữa" Lâm Tử Hàn giải thích ngắn gọn.

"Vậy thời gian cô và hắn ta sống chung có biết hắn ta đang tìm Ngôi sao thiên thần không?"

Lâm Tử Hàn không chút suy nghĩ nào lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi cái gì cũng không biết, anh ta chưa bao giờ nói cho tôi biết mọi thứ về anh ta, cho nên, đối với anh ta, tôi biết còn ít hơn các anh"

Thì ra bọn họ là muốn tìm hiểu về Lãnh Phong từ trong miệng cô, Lâm Tử Hàn nghĩ trong lòng, cô tuyệt đối không thể tiết lộ nửa điểm về chuyện của Lãnh Phong cho bọn họ, cho nên, cô chỉ có thể giả bộ làm như cái gì cũng không biết!

"Vậy Lâm Trúc sau khi bắt cô, có nói cho qua cái gì với cô không? Hoặc là hắn nói qua cái gì với Lãnh Phong không?"

Lâm Tử Hàn vẫn chỉ lắc đầu.

Hai vị cảnh sát tựa hồ có chút bất mãn với biểu hiện của cô, nới lời nói có ý nghĩa sâu xa: "Lâm tiểu thư, mặc kệ tình cảm của cô với Lãnh Phong đã là quá khứ hay không, xin hãy thu hồi tư tâm của mình, phối hợp với chúng tôi một chút"

"Xin lỗi, tôi thực sự không biết, sau khi tôi bị ông ta bắt về đã bị nhốt tại một căn phòng nhỏ, tôi thực sự không biết bọn họ làm cái gì" Lâm Tử Hàn biểu hiện ra vẻ mặt hổ thẹn, vô tội nhìn hai người.

Đối với việc hỏi ba câu mà cô vẫn không biết gì, vị cảnh sát cũng rất bất đắc dĩ, không biết nên tin hay không. Sau một lúc trầm mặc, bất đắc dĩ đứng dậy nói: "Nếu Lâm tiểu thư không rõ ràng tình huống của chuyện này, chúng tôi xin cáo từ trước, nếu như Lâm tiểu thư lại nhớ đến cái gì, nhất định phải nhớ kỹ liên lạc với chúng tôi! Coi như là có chút cống hiến thôi vì quần chúng nhân dân"

"Tôi cống hiến, tôi nhất định không che giấu" Lâm Tử Hàn ngầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười tủm tỉm nói. Cho đến khi hai vị cảnh sát đi ra ngoài, mới thở dài, tựa ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Tạ Vân Triết đi tới thì thấy bộ dạng cô nhíu chặt mày, giơ tay phải lên, đau lòng vén sợi tóc mất trật tự trên trán cô, áy náy nói: "Tử Hàn, xin lỗi"

"Hửm?" Lâm Tử Hàn mở mắt ra, nghi hoặc nhìn anh, anh vì sao phải nói xin lỗi với mình? Rõ ràng không liên quan gì đến anh mà.

"Anh không bảo vệ được em, sau này em muốn ra ngoài nói cho anh biết, anh nhất định đi với em!" Tạ Vân Triết nhẹ nhàng ôm cô, ôm chặt vào trong lòng.

"Vân Triết, việc này căn bản là không thể trách anh, anh phải làm việc, không có khả năng mỗi ngày đi cùng em nha" Chuyện lần này, là chính cô chạy đi tìm Lâm Trúc. Chẳng qua nếu như cô không tới, Lâm Trúc cũng sẽ bắt cô tới.

Cô không thể nói thật với Tạ Vân Triết, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn anh ảo não, thật ra nên phải nói xin lỗi chính là cô!

"Anh cho rằng em quan trọng hơn so với công việc, cho nên, sau này anh sẽ bỏ bớt việc đi cùng em, được chứ?" Anh liếc mắt nhìn cô, nói nhỏ bên tai cô.

Tiền kiếm không hết, Lâm Tử Hàn lại chỉ có một, tuy rằng miệng cô vẫn gọi "Ký Phàm" như trước, anh vẫn đồng ý cố gắng quý trọng cô.

Bởi vì, anh đã không thể thả cô, không thể rời xa cô!

Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ tựa ở đầu vai Tạ Vân Triết, anh lại làm cho cô cảm động, lại làm cho cô xấu hổ vô cùng...

Mỗi lần đều là như thế này, sự săn sóc của anh luôn luôn nhắc nhở cô, cô là vô sỉ cỡ nào. Rõ ràng đã là vợ của anh, trong lòng lại luôn luôn nhớ tới người đàn ông khác! Hơn nữa còn là bạn tốt của anh!

Nhìn xuyên qua cửa quan sát, ánh mắt Lãnh Phong si ngốc lạc trên người Lâm Tử Hàn đang ngủ say trên giường, biết rõ lúc này không nên xuất hiện trong bệnh viện, anh vẫn nhịn không được.

Anh chỉ có thể đứng ở cửa nhìn cô, khi thấy cô mạnh khỏe, thấy Tạ Vân Triết cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô, trái tim cuối cùng cũng thả xuống.

Bệnh viện thỉnh thoảng có cảnh sát ra vào. Anh không nên dừng ở chỗ này lâu, cuối cùng sau khi nhìn thoáng qua Lâm Tử Hàn, xoay người, bước nhanh đi đến thang máy.

Tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc, gặp Lâm Trúc mặc áo choàng đen cũng vừa vặn đi tới, tuy rằng đối phương hóa trang qua, nhưng có thể liếc mắt thì nhận ra đối phương.

Gặp mặt bất ngờ nhưng bước đi không bởi vì đối phương mà dừng lại, như không nhận thức người vừa đi qua bên người. Chỉ có đôi mắt đen sau kính râm đen tản ra tia sáng lạnh lùng ác liệt.

Hai bên đều rất rõ ràng mục đích tới nơi này, đó chính là Lâm Tử Hàn!

"Lâm ca, đó là Lãnh Phong, có muốn báo cho cảnh sát một tín hiệu hay không?" Gã đàn ông đi phía sau chạy đuổi theo, hiến kế bên tai Lâm Trúc.

"Ta Lâm Trúc cũng không cần dùng đến loại thủ đoạn hạ đẳng này!" Lâm Trúc hơi quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái nổi giận nói.

Gã đàn ông biết mồm biết miệng, không dám mở miệng nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, lợi dụng Lâm tiểu thư dẫn Lãnh Phong trúng kế lại cao minh hơn sao? Chẳng qua, lời này đánh chết hắn cũng không dám nói.

Lâm Trúc chiếm được kim cương, trong lòng lại không có chút hưng phấn nào, tình hình lúc đó rõ ràn