
bậy tư tưởng, tâm tình của mình!
Lãnh Phong đưa tay, lấy ra một khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại là tay anh khẽ run lên.
Lâm Tử Hàn phấn đấu quên mình chạy ào vào gian nhà kho này, liền thấy một màn như vậy, cô kinh khủng hãi trợn trừng hai mắt trước tràng diện hỗn loạn này.
Sự đột nhiên xông vào của cô, không chỉ khiến Lãnh Phong cùng Lâm Trúc cả kinh nói không nên lời nói, con mắt mọi người ở đây tất cả đều bắn lên trên người cô.
Hai gã đàn ông đột nhiên kịp phản ứng, kiềm chế thân thể Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn giãy dụa, mắng: "Buông! Buông ra!"
"Buông cô ấy ra" Lãnh Phong hờ hững ra lệnh, con ngươi phức tạp nhiều biến đổi chăm chú nhìn kỹ Lâm Tử Hàn, vì sao cô phải xuất hiện vào lúc này ở đây? Thực sự là không nên!
Hai gã thuộc hạ nhận được mệnh lệnh,buông Lâm Tử Hàn ra, lui về phía sau đến đứng sang một bên.
Lâm Tử Hàn xoa vai bị nắm đau đớn, mặt trắng xanh gian nan mở miệng nói: "Các người đang đùa cái gì? Mặc kệ đang đùa cái gì đều nên ngừng, cảnh sát lập tức đi ra, nhanh gián tán đi!"
"Tử Hàn, con sao lại phải tới nơi này?" Lâm Trúc trách cứ, chết tiệt! Là ai để cho nó chạy đến, nếu như ông có mệnh trở về, không phế hắn đi không được!
"Không nên quản tôi tại sao tới! Cảnh sát thực sự sắp tới! Tôi không lừa các người!" Lâm Tử Hàn vội vàng nói. Nhưng, cô lại phát hiện khẩn cấp chỉ có một mình cô. Vì sao nghe được cảnh sát tới, bọn họ không có một chút phản ứng?
Trời ạ! Coi thường cảnh sát! Đám người kia thật là quá to gan lớn mật!
"Phong ca, nổ súng!" A Nghị giục Lãnh Phong, Lãnh Phong! Anh lại đang do dự! Lần này để cho Lâm Trúc chạy, lần sau có lẽ bị súng chỉa vào đầu là anh - Lãnh Phong!
"Đừng!" Lâm Tử Hàn lo lắng kêu lên, hai mắt tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Phong, giận dữ nói: "Lãnh Phong! Em chỉ biết anh đồng ý với em buông tha kim cương là gạt người! Anh là một tên lừa gạt!"
"Tử Hàn..." Lãnh Phong đau lòng gọi, anh muốn nói cho cô, anh cũng không phải bởi vì kim cương mà đến. Nhưng, rõ ràng anh chính là dùng súng chỉ vào đầu Lâm Trúc, vừa nãy thiếu chút nữa sẽ giết ông ta. Anh nói không phải vì kim cương mà đến, Lâm Tử Hàn làm sao có thể tin tưởng?
Đúng vậy, Lâm Tử Hàn vốn không tin lời của anh, cô không muốn nghe anh giải thích, cắt ngang lời anh, lạnh lùng nói: "Không phải kim cương sao? Anh thả ông ấy ra, em cho anh kim cương"
Cô gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Phong, giữa hai tròng mắt lộ vẻ thương cảm tan vỡ, chậm rãi giơ tay phải lên, giữa ngón cái và ngón trỏ của cô. "Ngôi sao thiên thần" tỏa ra tia sáng lấp lánh lóa mắt.
Tiếng hít thở sâu trong lúc nhất thời vang vọng toàn bộ kho hàng, hơn mười ánh mắt, đều bị khiếp sợ đến sắp rơi ra ngoài. "Ngôi sao thiên thần" biến mất vô số năm tháng lại lộ diện lần thứ hai!
Hai nhân vật chính Lãnh Phong và Lâm Trúc tranh cướp kim cương đến đầu rơi máu chảy, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, tìm hơn hai mươi năm mà kim cương lại có thể thần kỳ xuất hiện trong tay cô?
Đại bộ phận người sau khi kinh ngạc, cảm giác đầu tiên đều cho rằng kim cương là giả, chỉ có Lãnh Phong và Lâm Trúc liếc mắt thì nhìn ra tính chân thực của kim cương.
Tay Lãnh Phong buông xuống, toàn bộ đoàn người chĩa súng về phía Lâm Trúc cũng hạ xuống theo, Lâm Trúc vội trách mắng: "Tử Hàn, không thể giao cho hắn"
"Kim cương là của tôi!" Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ông ta giận dữ hét to lên: "Bây giờ tôi dùng nó đổi lại mạng của ông, từ nay về sau, kim cương với ông không có liên quan gì, tôi muốn ông rời khỏi cuộc đấu tranh này!" Chỉ có như vậy, ông ta mới có những ngày an bình, Lãnh Phong mới có những ngày an bình!
"Hồ đồ!" Lâm Trúc nhìn chằm chằm cô: "Kim cương là đồ của Lâm gia chúng ta, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác"
"Không đồng ý cũng được, tôi lập tức nuốt nó, tôi để cho các người tranh đoạt "Ngôi sao thiên thần" trong thi thể tôi!" Nếu như bọn họ muốn tiếp tục tàn sát lẫn nhau như thế, cô tình nguyện chết, cô không có sức lực và phương pháp hủy diệt "Ngôi sao thiên thần" này, như vậy thì cô mang theo nó cùng chết là được rồi!
"Con!" Lâm Trúc chán nản, trừng mắt liếc vẻ mặt tâm tình phức tạp của Lãnh Phong, ông ta biết dù cho Lâm Tử Hàn giao kim cương cho mình, cũng không có khả năng mang được ra ngoài. Lãnh Phong không có khả năng để ông mang kim cương đi, điểm này, Lâm Tử Hàn rành mạch từng câu, bây giờ là Lãnh Phong chiếm ưu thế, chỉ có anh mới có thể mang kim cương đi!
Cô muốn, là sau khi ra khỏi nơi này, từ nay về sau thiên hạ thái bình, cũng không có tranh đấu gì về kim cương nữa!
Tiếng còi thúc giục của cảnh sát càng ngày càng to lên, càng ngày càng gần, bay vào màng tai mỗi người. Lại không ai hoạt động thân thể một chút, không ai kinh hoảng, ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt giữa ngón tay Lâm Tử Hàn kia.
Lâm Tử Hàn nâng bước, chậm rãi đi về phía Lãnh Phong, hai tròng mắt tuyệt vọng của cô sớm bị nước mắt thấm đẫm, thậm chí thấy không rõ sự bất đắc dĩ, đau lòng trên mặt Lãnh Phong.
Còn có tức giậ