Pair of Vintage Old School Fru
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327810

Bình chọn: 8.00/10/781 lượt.

m căn bản không phải người như vậy!"

"Anh sao lại xác định như thế? Anh quên sao? Lúc trước tôi một ngày thân mật với Lãnh Phong, một ngày thân mật với Tiêu Ký Phàm, một ngày với thân mật Đỗ Vân Phi... làm gì... tôi nói đều là sự thực..."

Muốn cô im miệng, muốn cô bớt nói lời tranh cãi đả thương người khác, biện pháp tốt nhất đó là bịt miệng cô lại, hôn cô đến choáng đầu trướng não, hai mắt mờ, tốt nhất là ngay cả mình họ gì cũng không biết!

Hiệu quả chờ mong có phần xa cách, nhưng, cuối cùng cũng làm cho cô nhu thuận, không kêu không náo loạn.

Vốn thấy cô ở Tiêu gia bị áp bách quá lâu, mạo hiểm mang cô ra ngoài thư giãn một chút, cũng không phải để cho cô nói những lời khiến anh tan vỡ này.

Nhất thời gỡ bỏ ngụy trang xuống, một nhà ba người vô cùng vui vẻ chơi một ngày, trở lại Tiêu gia đã là màn đêm buông xuống. Thời gian một ngày đúng là rất ngắn, trong chớp mắt!

Cuộc sống lại trở về ban đầu, Lâm Tử Hàn kinh sợ mà nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân vẻ mặt hàn băng ngồi trên ghế sofa, còn có dáng điệu nàng dâu nhỏ bị ức hiếp của Duẫn Ngọc Hân, ý thức được vui sướng ngắn ngủi, chỉ biết sẽ mang đến cho mình tai họa lớn hơn nữa.

Tiêu phu nhân đứng lên, trừng mắt một nhà ba người đứng ở cửa cả giận nói: "Ký Phàm! Con mang theo một nữ hầu ra ngoài chơi, nói là cái gì đây?!"

"Mẹ, mang một bảo mẫu cùng con nhỏ ra ngoài, có vấn đề gì sao?" Tiêu Ký Phàm nói rất thỏa đáng, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Bảo mẫu".

Nói xong, dắt Tiểu Thư Tuyết đi lên tầng hai, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm hai cha con biến mất trên cầu thang. Không phải đâu? Mặc kệ cô? Cứ như thế ném cô tới trước mặt hai con sư tử cái?

Hai cha con thật độc ác! Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ mà thu hồi tầm mắt, buông mắt xuống dùng giọng cung kính nhất nói: "Tiêu phu nhân, nếu đã đưa con bé an toàn về, tôi quay về sau nhà trước"

"Thực sự chỉ là vì chiếu cố con bé sao?" Duẫn Ngọc Hân liếc cô mỉa mai nói, ý của cô ta, Lâm Tử Hàn tự nhiên nghe ra. Giọng nói Duẫn Ngọc Hân lạnh lùng, cô nói dối thành tinh lại cũng khó thở một chút, gật đầu: "Đúng vậy"

Lần thứ hai cúi đầu rũ vai xuống, rất sợ Duẫn Ngọc Hân sẽ thấy sắc mặt ửng hồng của cô, căn bản là không phải giống như cô nói. Ngày hôm nay cô làm trái với lời thề của mình, làm một đôi vợ chồng ân ái chân thực với Tiêu Ký Phàm, là một ngày vui sướng nhất trong nhiều ngày trôi qua.

"Sau này không cho phép ra ngoài với Ký Phàm!" Tiêu phu nhân lớn tiếng ra lệnh.

"Đã biết"

Giày cao gót Duẫn Ngọc Hân bước đi mang theo những tiếng lanh lảnh, chậm rãi đã đi tới, tới gần bên tai cô nói nhỏ: "Lâm Tử Hàn, thu những chuyện ma quỷ của cô trở về đi, không ai sẽ tin cô!" Lạnh lùng nói, lướt qua cô đi đến hướng cửa.

Lâm Tử Hàn cả kinh, xoay người lại lo lắng nói với bóng dáng cô ta: "Giám đốc Duẫn, cô chờ một chút" Duẫn Ngọc Hân nghỉ chân, xoay người lại lạnh lùng liếc cô.

Lâm Tử Hàn do dự đi tới, chậm rãi nhìn chằm chằm cô ta: "Tôi còn tỉnh táo, còn nhớ rõ thân phận của mình, xin cô yên tâm"

"Biết thân phận của mình, còn chưa cút về sau nhà đi?!" Tiêu phu nhân nổi giận nói.

Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép nói: "Phu nhân ngủ ngon, giám đốc Duẫn ngủ ngon" Dừng chân nhanh chóng đi đến hướng sau nhà, trở lại căn phòng nhỏ mình ở.

Ghé vào trên giường nhỏ, trong đầu hỗn loạn, toàn bộ mọi việc như những sợi tơ ma quái gắt gao quấn quanh trong đầu cô, vô luận cô để ý hay không để ý cũng rất mơ hồ.

Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị phân phó đến phòng bếp làm vệ sinh sàn nhà, lau phòng bếp đã không phải lần đầu tiên, cho nên, cô làm coi như thuận lợi.

Yêu cầu của Tiêu phu nhân là không dính một hạt bụi, sàn nhà phải phản chiếu được bóng người như mặt gương. Lâm Tử Hàn cúi sấp người nhìn thoáng qua, cảm thấy hẳn là có thể báo cáo kết quả làm việc mới từ từ chuẩn bị đứng lên từ trên sàn.

Một tiếng giày cao gót thanh thúy truyền vào tai cô, từ xa đến gần, tựa hồ đang đi đến phòng bếp. Mỗi lần, Lâm Tử Hàn chỉ cần vừa nghe đến tiếng động này trong lòng lại sợ hãi lên.

Bởi vì... tiếng bước không những chẳng ưu nhã, chạm xuống tạo nên tiếng như thế, chỉ có Duẫn Ngọc Hân siêu cấp thích đày ải mới có thể gõ ra.

Xuất hiện ở tầm mắt cô, là một đôi giày cao gót hàng hiệu tinh mỹ, ánh mắt của cô từ đôi chân kia lướt lên. Dừng lại khuôn mặt có chút hả hê của Duẫn Ngọc Hân, lập tức lập tức rũ đôi mắt xuống, lễ phép nói: "Giám đốc Duẫn buổi sáng tốt lành"

"Xem cô khẩn trương chưa kìa" Duẫn Ngọc Hân cười một tiếng, liếc cô: "Ký Phàm ra ngoài, Tiểu Thư Tuyết kề cận tôi, muốn tôi đưa nó ra ngoài chơi, tôi bây giờ mới phát giác, nó thực sự rất làm cho người ta yêu thích"

Khích bác của cô ta, mỗi một chữ đều đâm vào khiến màng tai Lâm Tử Hàn đau đớn, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, vừa nhìn chính là khẩu phật tâm xà! Mà Tiểu Thư Tuyết lại càng ngày càng dính vào cô ta, vừa mới bắt đầu Tiểu Thư Tuyết cònmỗi ngày hô muốn tìm mẹ, hiện tại đã rất ít tìm cô, ngược lại thích quấn quít lấy Duẫn Ngọc Hân chơi.

"Hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt con bé" Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói.

"Yên tâm đi, Ký Phàm rất qua