
là con gái của mình sao? Nếu không vì sao anh chỉ độc có nuông chiều nó? Là nguyên nhân huyết mạch tương liên sao?
Bình thường, không phải người xa lạ cũng không quá nuông chiều một đứa trẻ không phải mình sinh ra sao?
"Thủ lĩnh, kết quả giám định đây" A Nghị đứng ở cạnh cửa, cung kính nhìn Lãnh Phong quay lưng với mình. Bên cạnh cửa sổ lớn, làm nổi bật thân ảnh cao to vĩ ngạn của Lãnh Phong.
Chỉ là, khối thân thể cao ngạo một đời này, lúc này lại lộ ra nồng đậm ý không hài lòng. Nghe được hai chữ kết quả, thân thể Lãnh Phong hơi run lên, xoay người lại nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của A Nghị.
Trong mắt của anh bỗng nhiên tràn đầy khẩn trương, cũng không tránh hai mắt A Nghị, mấy ngày nay, cậu thấy nhiều sự thất thường của Lãnh Phong, cho nên, đã thấy nhưng không thể trách!
Vươn hai tay, trình lên kết quả giám định mới lấy từ bệnh viện. Đêm hôm qua, cậu tìm tới bác sĩ lấy máu của Lãnh Phong và Tiểu Thư Tuyết, dưới bức hiếp của cậu, kết quả rất nhanh đã có.
Lãnh Phong nhìn chằm chằm kết quả trước mắt, chậm chạp không dám đi tiếp nhận, cưỡng chế kích động ngụ ở đáy lòng, nói: "Không cần, cậu nói cho tôi biết kết quả là được"
"Tiểu Thư Tuyết là con gái ruột của ngài" A Nghị mang theo nụ cười thản nhiên nói ra những lời này, Lãnh Phong đối với Tiểu Thư Tuyết không lý do mà nuông chiều, thì ra là có nguyên nhân, đây là cái gọi là huyết mạch tương liên!
Trái tim Lãnh Phong vốn dĩ đang kích động, đập lên càng thêm lộn xộn, nghìn vạn loại cảm giác bài sơn đạo hải đè lên tim anh, khiến anh mấy lần hít thở không thông.
Thì ra Lâm Tử Hàn chính là người phụ nữ ba năm trước đây anh gặp gỡ một đêm, Tiểu Thư Tuyết là con gái mà thất lạc hai năm dài!
Anh lại có thể mặc kệ cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài hơn hai năm, qua cuộc sống nghèo khó gian khổ!
Lãnh Phong thở sâu, bước đi đã đi đến phòng ngủ, trong phòng ngủ, Lâm Tử Hàn đang ngơ ngác chơi các loại đồ chơi ở trên giường với Tiểu Thư Tuyết.
Và, các bạn chuẩn bị tinh thần cho màn ngược tâm mà Yu rất thích sau chương này, công nhận chị Cầm viết ngược hay thật, đau tận tim can.
Khi nhìn đến Lãnh Phong thì mạnh mẽ vọt tới, ôm cánh tay anh cấp thiết mở miệng: "Phong ca! Xin anh tin tưởng em, em thật không muốn anh chết, cũng không muốn trộm nhẫn!" Anh là thực sự tức giận, không hề để ý cô! Nghĩ vậy, Lâm Tử Hàn đau lòng muốn chết.
Tối hôm qua đến bây giờ, anh cũng không chịu gặp cô, cũng không muốn nghe cô nói một câu giải thích.
Lãnh Phong ngay cả con mắt cũng không có liếc mắt nhìn cô, từ khi vào cửa đến bây giờ, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiểu Thư Tuyết. Không chút nào không để ý tới nước mắt rơi xuống trên gò má cô, vô tình giật tay cô từ cánh tay của mình ra, nâng bước đi đến giường lớn.
"Chú Lãnh, chú chừng nào thì mới mua cho cháu máy bay lớn đây?" Tiểu Thư Tuyết giơ máy bay loại nhỏ trong tay, lộ ra chiêu bài tươi cười với Lãnh Phong.
Lãnh Phong nhu hòa cười tươi, nắm tay chụp tới, đem thân thể nhỏ bé của cô bé ôm lấy, ôn nhu nói: "Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ" Nói xong xoay người đi qua bên người Lâm Tử Hàn, đi qua cửa phòng ngủ.
"Được nha! Chú Lãnh tốt hơn mẹ!" Tiểu Thư Tuyết được tiện nghi, không quên bắt đầu nịnh nọt.
"Phong ca..." Lâm Tử Hàn nghẹn ngào gọi, bất đắc dĩ vừa vội vừa cấp thiết nhìn bóng dáng Lãnh Phong đi ra ngoài.
Đáp lại cô, là giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: "Bảo bối, nói cho chú Lãnh, con còn muốn cái gì? Chú Lãnh đều đồng ý với con."
"Cháu muốn thật nhiều thật nhiều chocolate, cháu muốn thật nhiều thật nhiều đá nhiều màu, cháu còn muốn nghe tiếng chuông nước Ý..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc.
Lâm Tử Hàn lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít đuổi theo, đáng tiếc, khi cô đuổi tới cửa chính. Lãnh Phong đã ôm Tiểu Thư Tuyết lên xe, xe nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chính!
"Lâm Thư Tuyết! Con trở về! Trở về đi!" Lâm Tử Hàn đuổi theo xe hổn hển mà hô, mắt mở trừng trừng nhìn xe biến mất sau cửa chính, hai đầu gối cô mềm nhũn, thì như thế trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Vì sao cô lại có một loại dự cảm không tốt chứ? Vì sao cô lại có loại dự cảm Tiểu Thư Tuyết sẽ vĩnh viễn cách xa cô?
"A Nghị!" Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm một tiếng, đúng, không sai, tìm anh ta biện hộ cho đi, có lẽ Lãnh Phong sẽ nghe lời của anh ta, bỏ qua cho hành vi ngu xuẩn lần này của cô!
Nghĩ tới đây, cô dùng tay xoa qua loa xóa đi nước mắt trên mặt, đứng dậy đi đến hậu viện. A Nghị trong mọi tình huống đều ở hậu viện, nơi đó cũng là chỗ làm việc của anh.
May là, A Nghị cũng không đi khỏi biệt thự, Lâm Tử Hàn lảo đảo chạy ào vào phòng làm việc của anh, gắt gao mà nắm cánh tay anh loạng choạng, cầu xin: "A Nghị, xin anh giúp em cầu xin Lãnh Phong, tư liệu là em trộm, không có liên quan gì tới Tiểu Thư Tuyết! Không nên ôm nó đi! Van xin anh!"
A Nghị nhìn liếc mắt khuôn mặt lê hoa đái vũ của cô, lãnh đạm nói: "Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm gì với Tiểu Thư Tuyết" Cô hiểu lầm Lãnh Phong, Lãnh Phong sao lại làm gì với con gái ruột của mình chứ?
"Nhưng anh ấy ôm con gái của em đi mà..."