Polly po-cket
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328402

Bình chọn: 8.00/10/840 lượt.

?"

"Không trêu chọc ai, sáng sớm hôm nay thức dậy nhớ tới chuyện thiếu đạo đức hôm qua làm, tức giận rất nhiều thưởng bản thân một cái tát" Lâm Tử Hàn tức giận nói, cô đời này thì xung khắc với phụ nữ! Khắp nơi luôn nhận được cái tát.

"Lần sau khi người khác muốn đánh em, chủ động dâng má phải lên, cho má trái thời gian bảo dưỡng một chút" Giọng nói tà mị rất tự nhiên nhẹ nhàng đi ra từ miệng anh .

Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt với anh, anh thật đúng là có lòng đồng tình nha! Nếu như không phải bởi vì anh, cô có bị tát thành như vậy không?

"Hình như em mỗi một lần chịu đòn, đều là anh tạo thành mà?" Lâm Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi nói, còn có mặt mũi ở chỗ này nói móc cô?

Thẹn ý hiện lên vẻ mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, anh đi tới từ bên cạnh bàn làm việc, bóp thuốc mỡ, dùng ngón trỏ chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng xoa tới.

Thân thể Lâm Tử Hàn vô ý thức tới gần, loại động tác thân mật tiếp xúc này bị đồng nghiệp thấy không tốt. Tiêu Ký Phàm lãnh đạm liếc nhìn cô, nói: "Yên tâm đi, thuốc này là dùng riêng cho em, không có bôi qua chân"

Còn dùng riêng cho cô chứ, Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa văng ra, nhưng rất nhanh liền bị nhu tình của anh chinh phục. Hóa ra anh là đặc biệt vội tới đưa thuốc cho cô, anh sao phải đối với mình tốt như vậy? Khiến cho cô muốn oán hận anh đều hận không nổi.

"Cám ơn anh" Cô cảm kích quan sát anh.

Tiếng cám ơn này của cô chỉ biết khơi mào sự không hài lòng của Tiêu Ký Phàm, cái gì mà không cần giúp đỡ, bởi vì anh rất không thích nghe đến lời nói xa lạ như vậy từ miệng cô nói ra.

"Sau này khi em muốn cám ơn anh, chỉ cám ơn trong lòng là được" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng mở miệng nói.

Cám ơn ở trong lòng, đó có ý gì, Lâm Tử Hàn đương nhiên biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhưng mà cô vẫn còn không có thói quen thân cận với thân phận tổng tài của anh. Anh lúc này, làm cho cô cảm thấy mình rất đê tiện, dù sao anh thiếu chút nữa chính là vị hôn phu của Duẫn Ngọc Hân.

Nhớ tới Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn đứng lên nói: "Tổng tài, anh đi về trước đi, em muốn làm việc" Duẫn Ngọc Hân chắc chắn đặt đầy cơ sở ngầm bên cạnh cô, thấy Tiêu Ký Phàm giúp cô xoa thuốc như vậy, không tức điên mới là lạ!

Tiêu Ký Phàm nhìn cô, lập tức gật đầu: "Anh đi cũng được, thời gian tan ca chờ anh, biết không?"

"Đã biết" Mỗi lần cô đồng ý chuyện gì đều rất lớn tiếng, thế nhưng không có mấy lần làm được.

Chờ anh mới là lạ! Thời điểm mới vừa mới tan ca, Lâm Tử Hàn liền lấy túi xách lên chuồn mất. Không phải là bởi vì cô không muốn, thật sự là mấy ngày nay trong lòng rất mâu thuẫn, căn bản không có tâm tư nói chuyện yêu đương!

Đỗ Vân Phi nhiều ngày an tĩnh cuối cùng một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Lâm Tử Hàn, sau khi trải qua sự kiện kia, trên mặt của anh có thêm một loại gọi là ưu thương.

Loại này, cuối cùng có thể làm cho trong lòng Lâm Tử Hàn càng thêm khó chịu, đều là bởi vì cô mới có thể biến thành như vậy.

"Ba ba Đỗ, con rất nhớ ba nha" Tiểu Thư Tuyết nhào vào trong lòng của anh, rất xun xoe reo lên.

"Đúng không? Ba ba Đỗ cũng nhớ Tiểu Thư Tuyết" Đỗ Vân Phi bế thân thể nhỏ bé của con bé lên, cười đi ra ngoài.

Lâm Tử Hàn quýnh lên, đuổi theo: "Vân Phi, anh muốn dẫn nó đi đâu?"

Đỗ Vân Phi xoay người lại nhìn cô, cười khổ nói: "Tử Hàn, anh chỉ là giống thường ngày đưa nó đi ra ngoài chơi, em sao lại khẩn trương thành như vậy?" "Ặc, em không phải khẩn trương, chỉ là..." Lâm Tử Hàn không được tự nhiên ha ha cười nói.

"Tử Hàn, chúng ta đã lâu không cùng ra ngoài chơi" Đỗ Vân Phi có chút van nài trông mong nhìn cô, Lâm Tử Hàn biết tâm tư của anh, sững sờ đứng tại chỗ do dự. Hiện tại đi ra ngoài cùng anh tựa hồ không quá thích hợp, nhưng mà, nếu như từ chối anh...

"Mẹ, mau lên!" Tiểu Thư Tuyết giục, cảm thấy chơi là chuyện nó vui sướng nhất, quản gì đến các trạng thái của người lớn lúc đó là cái gì, không có quan hệ gì tới nó!

Lâm Tử Hàn nhìn ánh mắt hưng phấn của Tiểu Thư Tuyết, nhìn nhìn lại biểu tình chờ đợi của Đỗ Vân Phi, không thể làm gì khác hơn là đi theo, lên xe Đỗ Vân Phi đỗ trước sân.

Đỗ Vân Phi và Lâm Tử Hàn mỗi người nắm một tay Tiểu Thư Tuyết, đi vào khu vui chơi của trẻ em, nhìn Tiểu Thư Tuyết chơi như điên như dại, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười.

Nếu như có thể như vậy qua hết cả đời, thì tốt biết bao nhiêu! Đỗ Vân Phi nhìn Lâm Tử Hàn bên cạnh, loại nguyện vọng này, tựa hồ đã không có khả năng.

Muốn mộng tưởng trở thành sự thật, chỉ có nhanh bắt Lãnh Phong thu vào lưới pháp luật, nhưng mà, việc này cũng không phải dễ dàng như vậy, Lãnh Phong, thật sự là quá mức thần bí.

"Tử Hàn, em và Lãnh Phong hiện tại ở chung phải không?" Trên bàn cơm, Vân Phi mỉm cười hỏi. Lâm Tử Hàn sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn anh, anh sao lại đột nhiên hỏi về Lãnh Phong? Hơn nữa chỉ dùng khẩu khí yên trầm tĩnh như vậy để hỏi.

Đỗ Vân Phi nhìn biểu tình kinh ngạc của cô, ôn nhu cười nói: "Anh đã nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, chuyện tình cảm phải thuận theo tự nhiên mới tốt"

"Anh không trách em?" Lâm Tử Hàn dè dặt hỏi thăm, nhanh như vậy đã nghĩ thông