
a cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Mới chỉ như vậy mà em đã không chịu nổi rồi sao? Tôi đã đánh giá em quá cao rồi!
Tuyết Vũ hít sâu một hơi, giọng cô sắc lạnh:
- Đồng Thiên Đức, nếu anh muốn trả thù tôi, có rất nhiều cách, xin anh đừng lấy việc công trả thù riêng nữa. Công nhân, nhân viên công ty cũng cần nuôi sống gia đình mình.
Thiên Đức cười lạnh:
- Em thật có tâm, nếu không nói ra chắc không ai biết trước đây em lại tự tay giết chết con mình kia đấy.
“Giết chết con mình” thật buồn cười. Tuyết Vũ cô cả đời còn chưa dám cắt tiết gà sao lại có thể tự tay hủy đi một phần máu thịt của mình kia chứ? Tất cả chẳng phải đều do anh sao? Nhưng hai năm trước cô đã quyết định giấu đi mọi chuyện, bây giờ có đánh chết cô cũng sẽ không nói ra. Tuyết Vũ cắn chặt môi:
- Con là tôi phát hiện sau khi chúng ta chia tay nhau, tôi cảm thấy anh không có bất cứ quan hệ gì mặc dù anh là cha nó. Sinh nó ra hay không là tôi tự mình quyết định, anh không cần để tâm.
“Rầm!”
Những thứ trên bàn bị Thiên Đức gạt xuống hết. Khuôn mặt anh đầy vẻ u tối, Tuyết Vũ sợ hãi lùi lại. Cô nhìn xuống tay anh, máu từ mảnh vỡ thủy tinh trên tay anh chảy xuống nhỏ giọt. Thiên Đức mặc kệ vết thương trên tay, anh từ từ tiến về phía cô, giọng sắc lạnh:
- Cô nói tôi không có bất cứ quạn hệ gì với nó, haha thật nực cười. Vậy cô là mẹ nó sao lại nhẫn tâm bóp chết nó? Người mẹ như cô thật hơn cả ác quỷ.
Tay anh không tự chủ được bóp chặt vai cô. Tuyết Vũ cố giãy dụa nhưng không thể. Ánh mắt anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Chợt một giọt nước từ trên đôi mắt Tuyết Vũ rơi xuống. Thiên Đức thoáng giật mình. Cô bây giờ là đang khóc sao? Thấy ánh mắt anh đột ngột thay đổi, Tuyết Vũ vội vàng quay mặt đi. Bờ vai bị Thiên Đức dùng sức nắm lấy, cô không cảm thấy đau chút nào chỉ là trong trái tim hiện giờ đang rất đau. Thiên Đức từ từ buông lỏng tay, anh quay người nhìn ra hướng cửa kính. Bên ngoài cả thành phố đông đúc tấp nập nhưng không một tiếng động nào có thể lọt vào đây làm xóa đi không gian ngột ngạt của hai người. Một lúc sau, Thiên Đức lên tiếng:
- Gặp lại tôi, em không có cảm giác chút nào sao?
Tuyết Vũ khựng người, sao anh lại hỏi như thế? Dường như… Dường như trong giọng nói còn có chút buồn bã. Là anh đau lòng sao? Tuyết Vũ nắm chặt bàn tay. Sao cô không hiểu trái tim mình được? Nó cứ luôn đập nhanh mỗi khi cô nhìn thấy hoặc nghĩ đến anh. Hai năm Lâm Phong luôn ở bên cô nhưng cô chẳng có chút cảm giác gì, trong tim chất đầy hình ảnh của anh, nhớ anh đến quay quắt, nhớ anh đến bật khóc, nhớ anh đến nghẹn lòng. Cũng tự ngốc nghếch thắc mắc liệu anh có nhớ cô không? Rồi cuối cùng lại tự mắng mình là đồ ngốc, anh làm sao còn nhớ cô cho được, trước đây cũng vậy, bây giờ gặp lại, cô mới hiểu ra anh chỉ là đang hận cô mà thôi. Tuyết Vũ ngăn nỗi chua chát trong lòng. Thấy cô không nói gì, Thiên Đức khẽ thở dài:
- Em muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với tôi?
Tuyết Vũ hít sâu một hơi:
- Đúng vậy, tôi muốn nhanh chóng hoàn thành xong công việc. Chúng ta mỗi người một con đường, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa.
Thiên Đức cười cay đắng, thì ra cô không hề muốn nhìn thấy anh một chút nào, anh lại còn vọng tưởng hai người có thể quay lại. Anh còn nghĩ có thể chuyện hai năm trước cô bị mẹ anh ép buộc hay cô là hận anh nên mới dại dột đưa ra quyết định đó. Hóa ra tình yêu của hai người mong manh đến vậy, chỉ có anh cố chấp níu kéo trong khi cô đã muốn buông tay. Được, anh chấp nhận cho cô. Thiên Đức quay người, anh bước về phía Tuyết Vũ, cô kinh hãi lùi lại. Giọng anh lạnh băng:
- Chẳng phải em muốn nhanh chóng hoàn thành công việc sao? Tôi toại nguyện cho em.
Nói xong anh tự nhiên nắm bàn tay đang run rẩy của cô kéo đi. Bên dưới trước đại sảnh, Trần Lương đã chuẩn bị xe. Thiên Đức đẩy Tuyết Vũ ngồi vào ghế phụ lái còn mình thì nhận chìa khóa từ Trần Lương. Anh nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng hòa vòa dòng người trên đường. Tuyết Vũ nãy giờ vẫn im lặng, cô biết anh sẽ không làm gì quá đáng. Chỉ là bàn tay được anh nắm lấy đột nhiên bị buông ra, trong lòng có chút lạc lõng.
Không khí trên xe vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Cuối cùng chiếc xe đổ xịch lại trước công trường xây dựng khách sạn Hoa Thiên. Thì ra anh là muốn đưa cô đến nơi này. Tuyết Vũ thở phào. Cô không ngờ anh sắp đặt mọi chuyện chờ cô suốt hai năm nhưng lại từ bỏ dễ dàng đến vậy, Tuyết Vũ khựng người, chẳng lẽ tại lúc nãy anh nhìn thấy cô khóc sao?
Thiên Đức liếc qua cô rồi định xuống xe.
- Khoan đã!
Thiên Đức dừng lại, Tuyết Vũ vừa nói vừa lấy từ trong túi một chiếc khăn tay, cô bối rối nhìn anh:
- Tay anh chảy máu rồi!
Thiên Đức nhìn xuống tay mình, đúng là vết thương không nhẹ, vậy mà anh lại chẳng cảm thấy gì. Tuyết Vũ nghiêng người qua phía anh, cô run run buộc lại vết thương trên tay anh. Thiên Đức bàng hoàng, anh nhìn theo từng biểu hiện trên mặt cô, hình như lúc nhìn thấy vết thương, trán cô thoáng nhăn lại thì phải. Thiên Đức chợt thấy ấm lòng, anh đưa bàn tay còn lại định chạm lên mái tóc dài mượt của cô thì cô cũn