
ằng em, đó là bây giờ và mãi mãi sau này anh chỉ yêu em chứ không bao giờ yêu cô ấy!
-Thật không anh? Tuyết Vũ khẽ hỏi. Thiên Đức gật đầu, anh xoa đầu cô "Ngốc quá!"
Tuyết Vũ mỉm cười, Thiên Đức lau nước mắt cho cô rồi anh đặt một nụ hôn trên trán cô. Cô tin anh! Trên đời này chỉ cần lời anh nói cô sẽ tin, sẽ không khiến anh và cô phải hiểu lầm thêm một lần nào nữa. Cứ ngỡ cuộc sống này sẽ mãi yên bình và lặng lẽ như cả hai mong muốn, nhưng Thiên Đức đâu ngờ được chuyện mà anh không bao giờ muốn Tuyết Vũ biết lại kéo cô ra khỏi cuộc đời anh.
Một buổi sáng đầu xuân, một người phụ nữ trung niên đứng trước biệt thự. Vẻ xa hoa và cao quý hiện lên trên người phụ nữ lạ mặt đó. Tuyết Vũ không biết đó là ai chỉ thấy nét biến sắc hiện lên trên gương mặt của tất cả người làm. Mãi sau này cô mới biết đó là mẹ Thiên Đức. Một nghệ sĩ piano nổi tiếng ở nước ngoài. Lần đầu tiên gặp, Đồng phu nhân nhìn cô dò xét. Bà ấy hỏi rất nhiều và sau mỗi câu trả lời của cô là một cái lắc đầu hay tiếng thở dài thất vọng. Tuyết Vũ cúi mặt, cô biết bà ấy là đang đánh giá cô và tất nhiên kết quả không hề tốt chút nào.
Thiên Đức trở về nhà vội vàng, có lẽ dì Trương đã báo cho anh. Thái độ của anh đối với mẹ mình thật lạ. Anh nói ra những lời lạnh lùng như thể bọn họ là người dưng. Rồi bà ấy rời đi, im lặng như lúc mới đến. Trông Thiên Đức có vẻ không vui. Tuyết Vũ không hiểu chuyện gì đã khiến anh và mẹ mình trở nên xa cách đến vậy. Cô im lặng ngồi xuống bên cạnh anh an ủi. Cô biết Thiên Đức không có thói quen nói nhiều, bất kể việc gì, anh muốn nói thì sẽ cho cô biết. Thiên Đức gượng cười với cô. Tay anh khẽ vuốt lên tóc cô, anh không muốn gánh nặng của anh đè lên vai cô.
Từ sau lần đến thăm đột ngột của mẹ anh, bà không đến lần nào nữa nhưng nhiều chuyện cứ liên tiếp xảy ra khiến cô và anh không có nhiều thời gian bên nhau. Một tai nạn ở công trường xây dựng khi Thiên Đức đang xem xét công trình. Thiên Đức chút nữa đã xảy ra chuyện nếu không có Bạch Băng lúc đó đang đến tìm anh đỡ giúp. Kết quả cô bị thương nặng, chấn thương ở đầu khiến một bên tai trái của cô không còn nghe được. Bác sĩ bảo sẽ giúp cô nhanh chóng phục hồi. Có lẽ đối với một người bình thường thì việc đó ảnh hưởng không nhiều nhưng một nghệ sĩ như Bạch Băng, chuyện đó thực sự ảnh hưởng không nhỏ. Tuyết Vũ biết mọi việc nghiêm trọng nên cô càng cố gắng chăm sóc Bạch Băng nhiều hơn. Nhưng có một điều cô không hề nghĩ tới. Đó là việc mẹ Thiên Đức gần như có mặt ngay lập tức khi chuyện xảy ra. Có vẻ tình cảm giữa hai người họ khá tốt, giống như đã thân thuộc từ lâu vậy.
Tuyết Vũ tự trấn an lòng mình. Bạch Băng quen với mẹ Thiên Đức có gì là lạ. Nhưng bà ấy đối với cô còn không bằng một góc cho Bạch Băng. Nói không tủi thân thì chắc chắn là nói dối.
Hơn hai tuần trong bệnh viện, hôm nay Bạch Băng được về nhà. Thiên Đức cũng đã đến. Tuyết Vũ đang dọn đồ giúp Bạch Băng thì nghe được lời đề nghị của mẹ Thiên Đức, cô giật mình ngẩng đầu lên.
- Theo mẹ thấy con nên đưa Bạch Băng về ở biệt thự Đồng gia một thời gian, con bé đang bị thương, lại sống một mình…
Tuyết Vũ sững người, cô không phải không nghĩ đến chuyện này, chỉ mong là nó không bao giờ xảy ra, vậy mà…
Thiên Đức không cần suy nghĩ, anh nói thẳng:
- Không nên như vậy, Bạch Băng là nghệ sĩ nổi tiếng, nói về nhà con cũng đã khiến người ta dị nghị rồi. Con sẽ nhờ một hộ lý đến chăm sóc cô ấy!
Nghe lời nói kiên định của con trai, Đồng phu nhân cũng không dám nói gì thêm. Tuyết Vũ cảm thấy nhẹ lòng, biết được Bạch Băng là người yêu cũ của Thiên Đức lại sống cùng nhà với vợ chồng cô, quả thực không dễ dàng gì.
Đúng như lời Thiên Đức, anh thuê một người đến nhà Bạch Băng. Tuyết Vũ cũng thường xuyên qua đó thăm hỏi, lần nào cô cũng bắt gặp mẹ Thiên Đức ở đó. Không hiểu sao bà ấy rất lạnh lùng với cô còn đối với Bạch Băng thì hoàn toàn trái ngược. Nói Tuyết Vũ không tủi thân thì đúng là sai hoàn toàn, hơn bất cứ ai cô không mong muốn mối quan hệ giữa bà và cô như những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu trên tivi. Chưa hết lo lắng với Đồng phu nhân, cô lại sợ mất Thiên Đức. Anh lúc này bận rất nhiều việc, thời gian ở bên cô cũng ít hơn. Anh không còn quan tâm đến cô nhiều hơn trước, cô nghe Trần Lương nói trong công ty đang có mấy việc quan trọng nên cô cũng buông xuôi. Nhưng mọi thứ cứ dần xấu đi khiến cô càng cảm thấy lo lắng.
Một lần thấy đã hơn mười giờ đêm anh chưa về, cô gọi điện thoại cho anh thì một giọng nói khác nghe máy. Là Bạch Băng. Tuyết Vũ lặng người. Vẫn biết Bạch Băng đã cứu anh, anh quan tâm đến cô ấy là chuyện bình thường nhưng đến khi tưởng tượng cảnh bọn họ ở cùng nhau hiện ra trước mắt, cô không khỏi xót xa. Cô cam tâm chịu đựng vì không muốn anh mệt mỏi hơn. Cứ như vậy cô dần dần tự làm đau mình lúc nào không hay.
…
Mấy hôm nay tâm trạng của Bạch Băng rất thất thường. Cô luôn cảm thấy có tiếng gì đó trong tai mình. Đi kiểm tra thì bác sĩ bảo đó chỉ là vấn đề tâm lý. Người y tá đến báo lại với Thiên Đức, anh đành miễn cưỡng đến xem thử. Tình trạng Bạch Băng đúng là không tốt chút nào, mấy ngày