
hé!” Ý là hôm nay bọn họ ở đây ăn cơm, rất không khách khí…….
“Ừ, mình cũng không muốn đi!” Nếu đi có khả năng sẽ gặp Cát Phàm…….
Cô chưa quên Kiều Ngự Diễm đã nói cô phải giữ khoảng cách với nam sinh, nghĩ tới đây, cô không khõi nhìn Ngô Soái và Tiểu Cương. Dù sao ở nhà, Kiều Ngự Diễm sẽ không biết mình đi với bọn họ.
Nhưng cô nghĩ sai rồi, người đàn ông kia đối với cuộc sống củ cô nắm rõ trong lòng bàn tay…….
Ngày hôm sau đi học, bởi vì Duy Y cùng Kiều Y đến nhà giáo viên, khi về đến nhà đã hơn mười giờ, thời gian đã trễ rồi.
Là Ngô Soái đưa cô về.
Khu chung cư bình thường rất náo nhiệt, tất cả đều là các ông bà ở lầu một đi lại nhiều. Nhưng trời vừa tồi liền không có ai.
“Duy Y, có phải bạn mập lên không, thế nào càng ngày càng nặng?” Ngô Soái chở Duy Y, đến một đoạn dốc tương đối thấp, bình thường đến chỗ này, Duy Y tự động nhảy xuống xe đẩy phía sau, nhưng hôm nay có chết cũng vẫn ngồi trên xe, để mặc Ngô Soái cố gắng đạp.
“Bạn dám chê mình nặng?”
“Ai, không được, xuống xe xuống xe!”
“Vậy bạn cũng xuống đi, đi cùng mình! Dù sao cũng sắp đến nhà!” Thật ra thì cô không muốn về nhà, về tới nhà sẽ ở một mình, lúc đi ra khỏi phòng ngủ đi ngang qua phòng khách sẽ làm cho cô cảm thấy bất an……..
Vì vậy hai người đi từ từ trên con đường yên tĩnh, ánh sáng đèn đường hắt vào hai người, nhìn qua giống như một đôi dẹn hò trong đêm, lãng mạn cực kỳ.
Xuống xe, hai người lại rất an tĩnh, ánh mắt Duy Y mấy ngày nay nhìn Duy Y rất lạ, đó là ánh mắt đồng tình hoặc là còn mang theo sắc thái gì. Thấy cô không nói lời nào, mình cũng chỉ có thể an tĩnh đi bên cạnh.
An tĩnh như vậy, ngược lại làm Duy Y nghĩ tới chuyện khác.
Kiều Ngự Diễm mấy ngày nay không có xuất hiện, đối với chuyện ngày đó, cọ cảm thấy giống như nằm mơ. Trong khoảng thời gian này ba rất hang hái, có thể thấy được chuyện đưa công ty thị trường rất thuận lợi, bởi vì cảm xúc của ba không tệ, nên tâm tình đối với mẹ rất tốt.
Kiều Ngự Diễm cũng không làm gì ba.
Mà trong vài ngày, mặc dù cô giữ khoảng cách với các nam sinh khác, nhưng tiểu Cương với Ngô Soái là ngoại lệ. Cho nên Duy Y phỏng đoán, mình ở trường học có như thế nào, Kiều Ngự Diễm có thần thông quảng đại thế nào cũng không thể phát hiện cô rất thân với Ngô Soái?
Duy Y cảm giác mình có chút phản kháng hắn, bây giờ rất sợ nhìn thấy hắn, nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, tinh thần cô sẽ thất thường.
Hai người đang di thất thần trên đường thì chỗ quẹo cách trước mặt không xa truyền đến tiếng cãi vả của nam nữ, làm cho hai người dừng bước.
Chính xác mà nói lả Duy y nghe được âm thanh quen thuộc, kéo Ngô Soái lại không cho hắn đi về phía trước.
Âm thanh kia chính là chị Sultana, mà âm thanh của người đàn ông cô chưa bao giờ nghe qua.
Xuyên qua mấy cái cây nhỏ, Duy Y thấy Sultana cùng một người đàn ông giằng co bên cạnh chiếc xe hơi. Vẻ mặt hai người đều là vô cùng tức giận.
Người đàn ông kia có chút lớn tuổi, bốn mươi lăm tuổi, bụng bự, đầu trọc.
Bởi vì cận thị, Duy Y không thấy rõ mặt đối phương, nhưng nhìn bóng dáng xem ra không phải là người mình quen biết.
Chị Sultana từ trước đến giờ đối với mình cũng rất tốt, nếu như lúc nảy bọn họ đi ra ngoài, chị Sultana nhất định sẽ rất ngại. Cô cũng không muốn mình thấy một màn như vậy, cho nên Duy Y không tính sẽ đi ra.
Chỉ là im lặng đứng cùng Ngô Soái ở chổ quẹo.
Ngô Soái cũng nhìn thấy màn này, người phụ nữ đang gây gổ đó hắn có gặp qua mấy lần, Duy Y gọi người phụ nữ đó là chị Sultana, vì vậy hắn cũng gọi như vậy.
Bộ dáng bọn họ như thế này, có tính là nghe lén hay không?
Nhìn Duy Y im lặng không lên tiếng như mèo, mình cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuồng bên cạnh. Chỉ là càng nghe, bọn họ càng ngày càng hung dữ, hoàn toàn không có dấu hiệu kết thúc.
Vừa mới bắt đầu, người đàn ông còn dụ dỗ Sultana, nói chuyện không khó nghe, nhưng đến cuối cùng, thấy Sultana không nghe theo mình liền mắng người, càng nói càng khó nghe.
“Tiện nhân, tôi cho cô biết, cô chết với tôi rồi, tôi sẽ không bỏ qua cô. Thế nào? Lợi dụng xong liền muốn phủi mông chạy lấy người?”
“Không cần phải nói chuyện khó nghe như vậy. Còn nữa, tôi không muốn cãi nhau với ông ở đây, có gì mai về công ty nói!”
“Về công ty nói? Cô muốn mọi người trong công ty biết quan hệ của chúng ta sao? Không sao cả, để cho tổng giám đốc Kiều biết càng tốt, để tổng giám đốc Kiều biết cô là loại đàn bà như thế nào. Vì một vị trí quản lí nho nhỏ, cô lại chủ động câu dẫn tôi, còn làm một số chuyện với Đặng Băng, đừng cho là tôi không biết, cô cho rằng hại Đặng Băng cô sẽ không có chuyện gì đúng không? Tô cho cô biết Sultana, chúng ta chính là ngồi chung trên một chiếc thuyền, cô nghĩ muốn leo lên tổng giám đốc Kiều rồi bỏ rơi tôi? Không có cửa đâu!” Hai người nú trong bòng tối nghe thấy, liếc nhau một cái, chính mình không thể tin được những gì mình nghe thấy. Bọn họ không thấy được mặt của người đàn ông nhưng tin rằng ông ấy nhất định rất dữ tợn.
Ở trong lòng bọn họ, Sultana là một người rất tốt, khéo hiểu lòng người. Nhưng theo miệng người đàn ông kia…….
“Tôi không