
một khoảng thời gian, nàng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn đâu.
“Tóm lại ba ngày sau,ta mang theo một vạn lượng cùng kiệu hoa đến đón cô nương vào nhà, nếu không nhận được tân nương tử, nhạc phụ tương lai
này chết sống đã không liên quan đến bổn công tử .”
Cổ Sĩ dứt lời liền thấy gương mặt trước mắt tái mét, giữa mày toát ra hiếm thấy kinh hoảng bất an nhưng lại có thêm mấy phần động lòng người, sắc tâm lập tức ám khởi!
Đang muốn nắm lấy bàn tay của giai nhân,không ngờ nàng nghiêng người sang một bên tránh đi,một đôi mắt đẹp lạnh như băng trừng thẳng vào
hắn, ngạo nghễ như tam cửu sương tuyết còn có một loại nghiêm nghị
không thể coi nhẹ, sợ lại chọc giận giai nhân Cổ Sĩ liền hậm hực hờn dỗi thu tay,nghĩ lại nữ tử này ba ngày sau sẽ là của hắn, đến lúc đó hắn có thể dùng thủ đoạn hành hạ tra tấn,bản thân lại dương dương tự đắc nói
chút lời lấy lòng mang theo uy hiếp,xong mới cười mỉa rời đi.
Mới vừa rồi còn bóng đêm còn tốt đẹp,đột nhiên bị một đoàn sương mù
tràn ngập vây quanh,nhất thời bầu trời trở nên u ám, Anh Ninh đứng hồi
lâu, hồi lâu…… Lâu đến có vài giọt nước mưa lạnh lẽo rơi đến trên mặt,
nàng mới giật mình thấy đôi chân đã trở nên chết lặng đau nhức.
Nàng ngẩng đầu phát hiện không trung mây đen dầy đặc,mưa im ắng rơi xuống đất.
Nàng thở dài,bất chấp mọi việc đi về phòng,bước chân do dự giống như
tiểu hài tử lạc đường,lại giống phụ nhân bị cuộc sống đè nén quá độ mà
không thể gánh vác, dường như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ,tìm không thấy
nơi có thể dựa vào……
◎◎◎
Ba ngày thời gian thật ngắn,ngắn đến trôi qua rồi biến mất!
Ngày thứ nhất Anh Ninh đem “ Đắc Vị Cư” giao cho Hứa chưởng quầy,dưới ánh mắt không rõ chân tướng của mọi người nàng đành gượng cười,nói có
việc phải đi một chuyến xa nhà; Sau đó,nàng đem bọn đệ đệ đuổi về Bồng
Sơn,ở lại với mẫu thân hai ngày,nói đã có tin tức phụ thân,nhìn thấy
dáng vẻ mẫu thân vui mừng bật khóc nàng cảm thấy bản thân làm như vậy là chính xác.
Ngày thứ ba chạng vạng, nàng một mình lén lút về Ngọc Lăng, ở trong phòng nhỏ chính mình,ngây ngốc trải qua một ngày cuối cùng.
Ngày mai chính là ngày Cổ kiệu tới đón,y phục tân nương và đồ vật
cần thiết đều đã được Cổ gia phái người đưa đến,ngay ngắn chỉnh tề đặt ở đầu giường.
Mũ phượng châu xoa,hỉ khăn khăn quàng vai, cẩm bạch ngọc, mỗi một dạng đều lộ vẻ phú quý,cũng giống lưỡi dao sắc bén bức người.
Nàng cùng đường chỉ có thỏa hiệp.
Sống chết của phụ thân đang ở trước mắt,Anh Ninh cảm thấy nàng không
có lực phản kháng, sở hữu kêu ngạo,cốt khí đều hóa thành sương khói,trở
nên không đáng giá một đồng tiền.
Không ai có thể giúp nàng.
Di nương,y xá của dượng,không lâu trước đó gặp gỡ biến cố bản thân tự lo cũng không được,nàng không giúp được gì làm sao dám phiền thêm bọn
họ?
Về phần Vân Mặc……
Không phải không nghĩ tới đi năn nỉ hắn,nhưng mà hắn sẽ giúp nàng sao?
Sau khi nàng dùng lời lẻ nghiêm khắc từ chối hắn,hắn làm sao còn nguyện ý giúp nàng?
Chỉ bằng mỗi ngày hắn đều dùng bữa ở quán trà,chứ không chịu xuất ở trước mặt nàng thì có thể hiểu ý hắn.
Cho nên coi như hết,nàng đi chổ tổ rước lấy nhục?
Anh Ninh lau đi nước mắt chảy xuống má,rốt cục hạ quyết tâm nếu có
thể đổi lại phụ thân bình an trở về, nàng thà rằng…… Thà rằng bồi thượng tính mạng.
Một đêm không ngủ,tiếng gà gáy thứ nhất vang lên,trên bầu trời nổi
lên mặt trời, trong đình viện nho nhỏ,đột nhiên có rất nhiều người xông
vào.
Thổi kèn xona, ô ô a a rất náo nhiệt,lại nghe đến một đám nữ tử nói
chuyện, tiếng cười, hi hi ha ha tựa hồ đang vội dọn dẹp phòng ở,quét dọn sân nhà,treo vải đỏ lên xà lim,dán lên cửa sổ chử “Hỉ” đỏ thẫm.
Thật ra bình thường người trong “Đắc Vị Cư”, Anh Ninh và láng giềng
cũng rất ít lui tới, nhất thời cũng không biết nơi này tại sao có nhiều
người như vậy, nàng tưởng là do nhà họ Cổ gọi tới.
Cùng trong viện náo nhiệt ồn ào khác nhau, trong phòng an tĩnh giống như chết hoặc là tuyệt vọng.
Anh Ninh một mình ngồi ở trong phòng thật lâu,thật lâu,mặt co mày cáu cô đơn đối lập giá y đỏ thẩm trên người.
Lược hàm mây đen ánh mắt nhất nhất đảo qua trong phòng bố trí, nàng
cẩn thận đánh giá chính mình ở ba năm phòng ở, có lẽ về sau chính mình
không bao giờ nữa có thể trở lại nơi này đến đây.
Im lặng không tiếng động thở dài, Anh Ninh cúi đầu đờ đẫn nhìn chằm
chằm váy,dùng tơ vàng thêu mẫu đơn tuyệt diễm trông rất sống động xuất
thần.
Cửa lúc này bị bên ngoài đẩy ra,có người tiến vào.
Đôi mi thanh tú không tự giác nhíu lại, cả người Anh Ninh đều cảnh
giác, trong đầu nhớ tới gương mặt tên Cổ Sĩ kia,liền cảm thấy chán ghét
đến cực điểm,khẽ cắn răng căn căn bản không muốn nâng mặt lên nhìn tên
vô sĩ kia.
Tiếng bước chân đến gần, tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, liền
thấy vạt áo cẩm bào xanh ngọc, thêu hoa văn tinh xảo,thoáng lộ ra đôi
giày trắng.
Trong lòng nàng đột nhiên ngẩn ra, người đó là…… Cổ Sĩ? Không thể nào?
Tiếp theo một giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng,“Anh tỷ tỷ
phải lập gia đình,tại sao không gọi người báo ta một tiếng? Ta cũng đã
chuẩn bị một phần đại lễ,