
nh hôn chưa, lão Hầu gia
có muốn tìm người nào không, có thể gả đến hầu phủ có thể mang đến vinh
quang cho gia tộc cỡ nào nha!
Lười xã giao bên cạnh những người không liên quan quá mức thân thiện
này, rời xa nơi huyên náo, Vân Mặc thong thả bước về “Vọng Trần Hiên” .
“Chủ tử tại sao lúc này đã trở về rồi? Phía trước không náo nhiệt sao?” Tú Cúc cười chào đón.
Chỉ là quá náo nhiệt,quá ầm ỹ!
Hắn không có trả lời, lại hỏi:“Anh tỷ tỷ trở về chưa?”
“Còn chưa có đâu, Hách quản sự đặt biệt đến nhờ cô ấy, nói biện pháp
Anh cô nương chỉ giáo rất tốt, hun khói đã diệt được không ít muỗi.Anh
cô nương thật sự thông minh tinh tế, khó trách Hách quản sự hai ba ngày
gặp chuyện nan giải đều đến tìm cô ấy.”
Vân Mặc nghe được có người khen người trong lòng mình, tự nhiên thật
cao hứng, con ngươi màu đen lóe ra một chút khoái trá,“Nếu làm xong để
ta xem thử,bảo bọn họ làm xong việc hãy mau trở về.”
Tú Cúc che miệng cười không ngừng,“Ngài cũng đừng lo lắng, Hà Hương
tỷ tỷ và Bình An cũng bị ngài phái theo đi qua,còn sợ Anh cô nương bị
chậm trễ sao? Một chút không thấy liền nóng lòng như vậy sao.”
Mặt Vân Mặc đỏ lên,không nói, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn đá trong đình viện,đưa tay ngăn nha hoàn muốn tiến đến châm trà,đưa tay cầm ấm
trà trên bàn, châm vào trong chén,uống một hơi cạn sạch thưởng thức
hương vị tinh tế thuần khiết trong đó .
Khói bếp lượn lờ, rượu hương thịt nồng, tiền viện vẫn như cũ cụng
chung uống rượu, oanh ca yến hót, nơi này nào có Anh tỷ tỷ tự tay châm
trà tiêm sen cho hắn uống?
Lúc trước có vài vị vương tôn công tử,nháy mắt rũ hắn cùng đi “Mẫu đơn các” uống rượu.
Hắn không có hứng thú ngồi trong đám nữ nhân, bởi vì mùi son phấn kia làm cả người hắn không thoải mái.
Huống chi ánh mắt mấy nữ nhân này, phảng phất như muốn ăn hắn!
Hắn không hứng thú so với Phù Khanh thì không hiểu phong tình, tính tình vừa vội,không biết dịu dàng.
Hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, xưa nay giao hảo, Phù Khanh
thường hay giễu cợt hắn, nói trên đời này có nữ nhân nào có thể lọt vào
mắt hắn?
Phù Khanh nói sai rồi.
Trong mắt hắn duy nhất có thể chứa một nữ tử, là Anh tỷ tỷ của hắn.
Từng tức giận bới lông tìm vết, đập phá trêu đùa, nói năng lỗ
mãng,khổ tâm như thế đơn giản là vì che giấu chân tướng đích thực: Hắn
muốn khiến cho nàng chú ý, hắn không muốn bị nàng coi thường, coi nhẹ
hoặc là miệt thị.
Hắn thậm chí cũng không hiểu được, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào,hắn
luôn muốn nhìn thấy nàng, muốn nhất nhìn thấy nàng, thầm nghĩ nhìn được
nàng?
Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau dưới cây quế ấy sao!
Khuôn mặt thanh lệ xuất thần, mày liễu cong cong,con ngươi sang lạn
như sao,cánh môi đỏ bừng mềm mại, cho dù về sau thấy cái vết bớt màu đỏ
trên má làm người ta thấy đáng tiếc, theo thời gian lặng lẽ trôi đi, lại làm cho thấy hết sức xinh đẹp.
Có lẽ chỉ cần là của nàng, đều là xinh đẹp làm cho hắn thích.
Nữ tử độc nhất vô nhị như vậy, giống một cái bảo tàng to lớn,không
người nào có thể thấy được toàn cảnh, cho nên lão thiên gia mới có thể
ghen tỵ với nàng,để cho nàng có vẻ không giống người thường một tí!
Nàng có tài nấu nướng làm người ta khen ngợi,nàng hầm cháo trắng rau dưa hắn cũng thích ăn.
Nàng kể rất nhiều câu chuyện hắn chưa từng nghe qua,nhưng là một cuốn sách làm cho người ta ngạc nhiên.
Nàng thêu hoa cỏ côn trùng cá trông rất sống động, nàng thêu túi thơm cho hắn,hắn xem như bảo bối luôn mang theo bên người.
Nàng viết chữ, ngay cả nhà thư pháp nổi tiếng nhất trong kinh thành
đều cảm thấy không bằng nàng….. còn hỏi thăm đây là văn chương của thiên kim nhà nào.
Lúc nàng vui vẻ sẽ nở rộ nụ cười xinh đẹp, lông mày tao nhã làm rung
động lòng người…… nữ tử như vậy, làm sao có thể là một nha hoàn nho nhỏ? Nàng rốt cuộc đến từ nơi nào?
Không đoán ra,cũng không muốn đi đoán, giờ phút này Vân Mặc thậm chí
chưa bao giờ nghĩ tới,có một ngày nàng sẽ rời hầu phủ, rời đi chính
mình.
Theo tuổi phát triển,hắn không phải không hiểu tình hình, hắn biết
bọn công tử vương tôn có cưới thê tử, bên ngoài còn nuôi dưỡng thiếp
thất,có người còn lưu luyến đám ôn hương nhuyễn ngọc trong thanh lâu.
Mọi người tụ lại cùng nhau uống rượu khó tránh khỏi nhắc tới nữ
nhân,cảm thán nữ nhân có làn da ngọc, thân thể thướt tha mềm mại không
xương.
Hắn nghe xong, mặt đỏ tim đập,thật ra từ lúc mười hai tuổi một năm
kia hắn đến làm khách trong phủ Giản quốc công,từng nhìn thấy qua bức
tranh đông cung.
Giản quốc công kia là người phong lưu, cơ thiếp thành đàn, trong nhà còn chứa họa đông cung.
Hắn tò mò,tùy ý rút ra một quyển, mở ra xem, mặt trên bức tranh đều
họa nam n ữ ái ân, vẽ chính là nhân vật duy diệu, nội dung phóng túng.
Trang thứ nhất họa một nam,một nữ người đều trần truồng,nữ tử quỳ
trên mặt đất, một đôi vú tuyết trắng không tỳ vết cao ngất, nam nhân
đứng ở phía trước nàng, nữ tử vươn một đôi tay mềm nắm giữ cực đại phái
nam,đưa vào trong miệng mút vào, phảng phất đang thưởng thức một trân
bảo quý không nở nương tay.
Một trang khác, trên giường rộng rãi,thân không mảnh vải, thân t