Cổ Thi Diễm Hậu

Cổ Thi Diễm Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324231

Bình chọn: 9.5.00/10/423 lượt.

ược mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, dường như Vũ Quân muốn nói cho cô biết điều gì, nhưng lại để trong lòng không nói.

“Vũ Quân, có phải đã có chuyện gì xảy ra với Nhuận Ngọc?”

“Ta. . . . . .”

“Vũ Quân, im miệng!” Bắc Minh Quân trừng mắt hét lên.

Đầu Đồng Dao nổ tung—— cảm giác bất an ngày càng lớn! Thái độ kích động của Bắc Minh Quân đã chứng minh dự đoán của cô là đúng——.

“Vũ Quân, ngươi rất hiểu ta. Ngươi cũng là người tốt với ta nhất.” Đồng Dao dùng sức lắc đầu: “Ngươi không được lừa ta, ngươi tuyệt đối không được dối ta. Nếu ngươi làm như vậy, cả đời này ta sẽ đau khổ, Vũ Quân —— Vũ Quân ——”.

“Vũ Quân, ngươi lui xuống cho ta!” Bắc Minh Quân muốn đuổi người.

“Đủ rồi——”Vũ Quân lắc đầu, khuôn mặt trắng toát tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đừng về nước ChưLương, nước ChưLương đã bị chiếm rồi——”

Trong nháy mắt Đồng Dao cảm thấy như bị sét đánh, hô hấp khó khăn, ngẩn người đứng lặng thinh không nói.

“Đồng Dao, Đồng Dao—— nàng làm sao thế?” Vũ Quân hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy vai cô…

Nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa, nước Chư Lương… bị chiếm: “Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc ở đâu——”

Bắc Minh Quân nghiến răng, giận dữ nói: ““Hắn đã chết!”

Trước mắt Đồng Dao bỗng nhiên nhuộm một màu đỏ tươi, Đồng Dao cảm thấy mọi thứ đang đung đưa trước mặt cô, từ từ, cả người cũng mệt mỏi…

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Có người tới, người ấy muốn gặp cô. Đối mặt với khoảng không đen kịt, đối mặt với khuôn mặt quen thuộc đầy ma mị , mờ ảo đấy… Chưa bao giờ cô cảm thấy trong lòng trống vắng tới vậy. Đã chết —— Nhuận Ngọc đã chết —— giống như thanh kiếm, đâm thẳng vào tim cô.

Chưa từng nghĩ tới Nhuận Ngọc sẽ chết, một người thông minh mưu trí như vậy, thủ đoạn độc ác, tư lợi, độc đoán quả quyết như vậy cũng chết sao? Ha ha… Nói đi nói lại, dường như không có câu trả lời. Chỉ vì một người như vậy, có gì phải lưu luyến chứ.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, hắn đã chết? Hắn chết như thế nào? Bị bắn chết, phơi thây ngoài đồng hoang? Hắn cũng làm không ít chuyện xấu, xem ra những phương thức tàn nhẫn này cũng phù hợp với hắn, Đồng Dao lạnh lùng cười, nhưng khi tưởng tượng thấy khuôn mặt tuấn tú kia, đầy máu, tưởng tượng cả người hắn phải chịu đựng sự thống khổ, cả người cô lại run lên… Đột nhiên cô rất muốn ngửi thấy mùi hương hoa quế quen thuộc… Không còn nữa sao…

Cái bóng vẫn lắc lư trước mặt cô, vẫn như vậy,âm u như vậy…

Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Lời nguyền cứ thế bủa vây xung quanh người Đồng Dao. Nhưng sợi dây oán hận lại không thể nào đâm sâu vào tim Đồng Dao…

Khẽ mỉm cười: “Công chúa, người đã từng gặp người mà ngay cả ý muốn sinh tồn cũng không có không? Người cho rằng người như vậy sẽ đi báo thù sao?”

Tiếng nguyền rủa vẫn vang bên tai không dứt…

“Công chúa, Nhuận Ngọc đã chết… Ngừơi không đau khổ sao? Vẫn còn nghĩ tới mối thù của mình sao?”

Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Khiến cho linh hồn các ngươi chết trong thống khổ… Hủy diệt nước Hồng Ngọc…

. .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Chính công chúa đã báo cho ta biết nước Chư Lương gặp nạn… nước Chư Lương biến thành như vậy, người không muốn nói gì sao? Rõ ràng người đã hủy diệt ta trước…”

Giọng nói của Ôn Ngọc mỗi một lúc lại càng tới gần, nhưng không cách nào nhập vào tâm trí Đồng Dao. Giống như bị bỏng , khiến Đồng Dao không chịu được thét lên: “Hủy diệt nước Hồng Ngọc,ta muốn báo thù ——!”

“Đồng Dao, đừng như vậy, đừng dọa ta. Đừng. . . . . . !”

Đồng Dao cố gắng mở mắt, mọi thứ trước mắt từ từ hiện lên rõ ràng, cô cảm thấy cả người bị nén lại không thở nổi.

“Đừng sợ, có ta ở đây, ta ở. . . . . .” Vũ Quân ôm chặt cô vào lòng.

“Thả ta ra—— buông ta ra đã, ta không thở được.”

Vũ Quân sửng sốt, vội vàng thả cô ra, nhìn cô, ánh mắt có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi, ta. . . . . .”

Đồng Dao lắc đầu, vừa mới tỉnh lại chưa được một giây, bộ dáng của Nhuận Ngọc lại xuất hiện trong đầu cô. Cười khổ lắc đầu: “Tại sao mình lại trở lại như thế này…”

“Cái gì trở lại? Nàng không được đi qua đấy, không được nói những lời này làm ta sợ!” Vũ Quân giận dữ , hai má đỏ ửng lên.

Đồng Dao sửng sốt, bộ dáng lo lắng của Vũ Quân khiến cho cô không biết phải làm sao.

Lâu sau, Đồng Dao khẽ thở dài: “Vũ Quân, ngươi không cần phải tốt với ta như vậy, ta mắc nợ ngươi…”

“Không, nàng không nợ ta. Tất cả đều là ta tự nguyện làm!” Trong đôi mắt nâu của Vũ Quân dường như có sự kiên định hơn. Trong lòng Đồng Dao nghi ngờ.

“Đồng Dao.”

“Sao?”

“Thực xin lỗi. . . . . .”

Đồng Dao sửng sốt, lắc đầu cười: “Không có gì phải xin lỗi cả, mọi việc ngươi làm ta đều hiểu, ta cũng không trách ngươi. Là ta phụ lòng ngươi.”

Vũ Quân ra sức lắc đầu: “ Không—— nàng đừng vậy. Ta cũng không muốn nàng tha thứ cho ta, giờ đây nói điều gì cũng không còn ý nghĩa, Vũ Quân ta sẽ dùng mọi khả năng của mình, từ từ nàng sẽ thấy.”

“Ta không quan tâm lúc đầu mục đích nàng theo ta tới nước Cúc Lương làm gì, ta chỉ hỏi nàng một câu! Nàng quan tâm tới ta, có phải là thật tâm không?

Đồng Dao không nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu.

Trên mặt Vũ


Old school Swatch Watches