pacman, rainbows, and roller s
Cổ Thi Diễm Hậu

Cổ Thi Diễm Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324332

Bình chọn: 10.00/10/433 lượt.

n nheo mắt, đêm hôm khuya khoắt Bắc Minh Quân lại tới chỗ Đồng Dao

làm cái gì? Xem ra hoàng huynh mặc rất vội, tóc không búi, trông không

giống một vị vua. Dường như hoàng huynh cố ý hạ thấp phong thái của

mình, để làm gì?

Cung nữ bên ngoài truyền lời, cửa mở. Trong lòng Vũ Quân chua xót, không thấy Đồng Dao, cung nữ mở cửa, Bắc Minh Quân đi vào.

Trong nháy mắt sắc mặt Vũ Quân tái nhợt, lạnh như băng, xoay người đi theo.

Vừa tiến vào phòng, trong phòng tối om, Bắc Minh Quân không kịp thích nghi, không thấy rõ mọi thứ. Một lúc, mới thấy có bóng người ngồi bên giường.

Bắc Minh Quân phất tay, người hầu hai bên lui xuống.

“Tại sao không đốt đèn lên?”

Trong bóng đêm, cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở của Đồng Dao : “Ta không cần ánh sáng.”

Bắc Minh Quân nhíu mày.

“Đêm khuya bệ hạ tới đây. Không biết có chuyện gì không?”

Bắc Minh Quân xoay người đi tới góc phòng, đốt lò sưởi, Đồng Dao cảm thấy chói mắt. Dùng tay cản lại.

Bóng người xuất hiện trước mắt, Đồng Dao ngẩng đầu. Đã thấy Bắc Minh Quân

đứng trước mặt cô. Ánh lửa đỏ chiếu lên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đen

dường như đang chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Đồng Dao sửng sốt, khuôn mặt này. Lông mi, ánh mắt, chiếc mũi này giống hệt Vũ Quân, nhưng lại có

cảm giác khác nhau. Bắc Minh Quân giống như ánh mặt trời. Đi tới đâu

cũng toả ra ánh sáng. Mà Vũ Quân giống như mặt trăng. Không chói loá,

nhưng lại êm dịu bình thản tới khác thường. Đồng Dao tránh đi ánh mắt

của hắn.

“Bệ hạ có việc tìm ta sao.”

Bắc Minh Quân hít thật sâu, cả người cứng nhắc, lời nói dường như đã ra tới miệng. Nhưng nói không nên lời. Đồng Dao im lặng chờ đời, trong lòng

cũng khẩn trương…

“Ta là vua một nước. Con dân phải dựa vào ta mà sống. Trên lưng ta phải

gánh vác chịu áp lực mà không phải người bình thường có thể hiểu được.”

Đồng Dao cúi đầu không nói.

“Trong thế giới này, phải liên minh với nước lớn, kẻ nào thông minh mới có thể tồn tại. Có nhiều lúc bên ngoài nhìn thì đơn

giản như vậy, tốt đẹp như vậy nhưng sự thật lại không phải như vậy. Chỉ

có chiến thắng, đời sau cũng sẽ vứt bỏ lịch sử bẩn thỉu, dùng những từ

ngữ đẹp đẽ trau truốt nhất để ghi lại. Thực ra, không có thứ nào là hoàn mỹ. Cho dù có tồi tệ thế nào, hèn hạ thế nào, chỉ cần cuối cùng giành

chiến thắng, điều đó mới thật sự có ý nghĩa. Nếu thất bại, bị giết, sự

trung thành, tin tưởng, chính trực đều chỉ là những lời nói suông vô căn cứ, mất hết ý nghĩa.”

Đồng Dao khẽ nhíu mày.

Bắc Minh Quân dùng sức hít một hơi, có phần xúc động, giọng nói run run:

“Người khác không thể hiểu được. Nhưng ngươi khác với họ, ngươi thông

minh, nhạy bén. Ta có thể đứng trước mặt ngươi nói những lời này, cũng

đủ để thể hiện thành ý của ta.”

Trong tim Đồng Dao cũng xúc động.

“Nước Cúc Lương và nước Chư Lương hoà hảo với nhau, cũng dưới sự uy hiếp của

hoàng đế nước Chư Lương. Ta vì Vũ Quân mới làm như vậy, điều này chắc

ngươi cũng hiểu được. Nhưng hiện tại ngươi cũng thấy đấy, bệnh dịch đã

giết chết gần như một nửa dân số nước Cúc Lương, muốn khôi phục, mất

muời năm nữa cũng chưa có khả năng. Nếu không thiết lập hiệp định đồng

minh với nước Hồng Ngọc, cơ nghiệp của nước Cúc Lương có thể sẽ bị huỷ

hoại trong nháy mắt, ta là vua một nước, nếu điều đó xảy ra, nước Cúc

Lương sẽ diệt vong, sẽ có chiến tranh, nhân dân lang thang khắp nơi, ta

sẽ bị muôn dân phỉ nhổ.” Bắc Minh Quân càng nói càng xúc động, bàn tay

cũng bắt đầu run rẩy.

“Hai nước liên minh với nhau, chẳng khác nào đẩy nước Chư Lương đến con đường diệt vong.”

“Ta biết!” Bắc Minh Quân nâng giọng: “Nhưng ngươi muốn nước Cúc Lương, chỉ

vì một nước Chư Lương nhỏ nhoi, vì sự trung thành tận tâm không có căn

cứ, phải tự tay đẩy nước mình vào cảnh nguy hiểm sao?”

Đồng Dao bị Bắc Minh Quân nói mà nghẹn lời không trả lời được, đúng vậy, nếu cô đứng ở vị trí Bắc Minh Quân, đảm bảo cô cũng sẽ làm như vậy. Mỗi

người đều có cái khó riêng của mình, hắn là hoàng đế, giống như Nhuận

Ngọc, phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể làm được, cô có tư

cách gì khinh thường hắn, Nhuận Ngọc ngay cả anh trai và phi tần của

mình cũng có thể giết, so với hắn Bắc Minh Quân tốt hơn nhiều…

“Không nói nữa, rất nhiều việc không phải ai cũng có thể kiểm soát được,” Đồng Dao chậm rãi ngẩng đầu lên: “Thực ra việc ngài làm, dựa vào nguyện vọng của ngài là hợp tình hợp lý. Ta là sứ giả nước Chư Lương, thất công

chúa nước Hồng Ngọc. Cho dù lấy thân phận gì cũng không thể bàn bạc

những điều này với ngài.”

“Ngươi là vương phi nước Cúc Lương”. Bắc Minh Quân chặn lời nói.

Đồng Dao lắc đầu cười: “Bệ hạ, ngài có thể nhìn xung quanh, nơi này là cung

của nhiếp chính vương, nhưng Vũ Quân đã dọn đi rồi. Nơi này chỉ có một

mình ta, vương phi? Không có nhiếp chính vương sao? Ngài đừng nói đùa.”

“Vũ Quân chuyển tới biệt viện.”

——————————————————————————————

Đồng Dao ngẩng đầu liếc mắt nhìn: “Đúng vậy, trước đây quan hệ của chúng ta

rất thuần khiết. Hiện tại lại càng không có gì để gắn bó, cho nên ngài

đừng nhắc tới vấn đề này. Hy vọng bệ hạ đồng ý cho ta theo sứ giả về

nước H