
ơng chẳng những
rất có tài mà còn bảnh trai. Dù không thể xếp vào loại trai bảnh toàn trường
thì cũng hoàn toàn chẳng hổ danh là “ngọn cỏ bảnh bao” của toàn khoa.”
Nghe danh không bằng diện
kiến. Bạch Dương, người sao tên vậy, hệt tựa cây bạch dương đắm mình dưới ánh
mặt trời, dáng đứng cao thẳng, tươi mát trong xanh.
Sau này khi đã thân thiết
với Bạch Dương, cô mới biết cậu ta vốn không phải họ Bạch, tên cũng chẳng phải
là Dương. Từ khi vào trung học, cậu ta tự ý đổi tên mình là Bạch Dương.
“Mao Thuẫn chẳng phải
viết tác phẩm Bạch
Dương lễ tán đó sao? Tên của mình lấy
từ tên tác phẩm đó.”
Thời trung học Diệp Phiên
Nhiên từng học qua tác phẩm này, đến giờ, những câu nói trong đó cô vẫn thuộc
nằm
“Đó là loài cây ra sức
vươn mình, thân cây thẳng đứng, nhánh cây thẳng tắp. Đó chính là cây bạch
dương, loài cây phổ biến vùng Tây Bắc nhưng tuyệt nhiên chẳng tầm thường!”
Cô cảm thấy hai cụm từ
“phổ biến” và “tuyệt nhiên chẳng tầm thường” hoàn toàn thích hợp để miêu tả con
người Bạch Dương. Tuy cậu tuấn tú, có tài nhưng chẳng hề có chút kiêu ngạo, dễ
gần gũi, đối cử với các bạn nữ sinh rất đỗi ga lăng phong độ. Nhưng đám nữ sinh
phòng 302 đều nhất trí công nhận rằng thái độ của cậu với Diệp Phiên Nhiên,
trích nguyên văn câu nói trong tiểu phẩm của Tống Đan Đan thì đó chính là:
“Không phải là tốt, mà là khá tốt!”
Thực lòng mà nói, vừa
nhìn thấy Diệp Phiên Nhiên, Bạch Dương đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ở trường đại học, Diệp
Phiên Nhiên thanh nhã tự tin, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, xinh xắn dễ thương hoàn
toàn không thấy dấu vết của vịt con xấu xí trước kia nữa. Thế nhưng dù đã thay
da đổi thịt thì tố chất hướng nội trong tính cách của Diệp Phiên Nhiên hoàn
toàn chẳng cách gì đổi thay. So với những bạn nữ xinh đẹp biết cách thể hiện
bản thân, ăn mặc thời trang thì trông cô trầm lặng gượng gạo. Ở chốn đông
người, hoặc gặp gỡ người lạ, cô vẫn thường rụt rè, nghiêm nghị chẳng nói chẳng
cười. Chính cá tính trầm lắng thục nữ, sự trong sáng thuần khiết như nước đã
mạnh mẽ cuốn hút Bạch Dương.
Trong buổi họp tân sinh
viên, Bạch Dương giới thiệu bản thân xong, chào đón cậu là tràng pháo tay cổ vũ
cùng ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ. Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên lặng im ngồi
trong góc, chớp chớp đôi mắt to. Lúc Bạch Dương đưa mắt nhìn cô thì cô khẽ bặm
môi lại, cười mỉm với cậu, hệt như bông hoa súng mềm mại.
Chẳng rõ vì sao mà đầu óc
Bạch Dương chợt lóe lên câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Từ Chí Ma: “Cái cúi đầu dịu
dàng, quá đỗi dịu dàng, như cánh hoa thủy tiên rụt rè e thẹn trước làn gió mát
lạnh.”
Chính từ khoảnh khắc đó,
cậu đã hạ quyết tâm phải theo đuổi người con gái xinh xắn trong sáng này.
Từ chú vịt con lặng lẽ
chẳng ai biết trở thành nàng thiên nga được bđể mắt đến, Diệp Phiên Nhiên dường
như chỉ trong một đêm đã hoàn thành sự biến chuyển này.
Trong buổi họp tân sinh
viên, Diệp Phiên Nhiên đã thu hút sự chú ý không phải chỉ duy nhất ánh mắt của
Bạch Dương.
Sau này Diệp Phiên Nhiên
mới biết, trong bốn mươi mốt bạn nam lớp hai năm nhất khoa Trung văn, chí ít có
hai mươi anh chàng đem lòng yêu mến cô. Tối hôm đó, trong buổi trò chuyện trước
giờ đi ngủ ở phòng ký túc xá nam, Diệp Phiên Nhiên là nhân vật nữ chính được
lôi ra bàn tán. Mọi người bàn luận về nụ cười của cô, hồi tưởng lại nụ cười
tươi như hoa của cô, ca ngợi nét đẹp dịu dàng cùng khí chất trong sáng khiêm
nhường của cô. Trong buổi nhậu nhẹt mừng tốt nghiệp bốn năm đại học, không ít
chàng trai vẫn còn nhớ chiếc áo sơ mi tay lỡ điểm ren và chiếc váy ngắn điểm
hoa trên nền tím nhạt của cô.
Năm 2004, khi ca khúc Cơn tuyết năm 2002 được lưu truyền khắp nơi, có người cố tình sửa chữa
lời hát thành: “Nàng hệt như cánh bướm tung bay lượn lờ trước phiến lá bay nhẹ
trong khuôn viên trường…” Từ “nàng” ở đây chính là nói đến Diệp Phiên Nhiên.
Từ đó, Diệp Phiên Nhiên
trở thành đối tượng thầm yêu trộm nhớ, người tình trong mộng của bao chàng nam sinh. Đi lại trong khuôn viên trường, cô thường xuyên
nhận được lời chào hỏi thân mật của các chàng nam sinh. Mỗi lần học các môn đại
cương tại giảng đường, đều có nam sinh chủ động giữ chỗ giúp cô, đặt bàn tại
nhà ăn, có nam sinh cùng lớp chẳng những gánh vác trách nhiệm xếp hàng mua cơm
hộ cô mà còn bưng bát chen chúc ngồi chung bàn ăn cơm cùng cô… Tình trạng này
liên tục kéo dài trong một khoảng thời gian dài, Diệp Phiên Nhiên mới dần hiểu
ra rằng những nam sinh này đều nhằm vào cô. Cô còn ngỡ rằng, các nam sinh trong
trường đại học đều ân cần, ga lăng phong độ là thế. Khổng Thiên Thiên chế giễu,
giọng có chút đố kỵ: “Làm bạn với người đẹp, ưu điểm nằm ở đây, bọn mình cũng
được thơm lây!”
Diệp Phiên Nhiên có phần
không quen với cách bị các vệ tinh vây quanh thế này. Cô không chỉ một lần hỏi
các bạn nữ cùng phòng: “Tớ có điểm nào được coi là mỹ nữ chứ? Tớ có đẹp gì
đâu!” Lưu Tịnh Nghi cười nói: “Không biết bản thân mình là người xinh đẹp mới
chính là người đẹp thực sự. Từ ngày đầu tiên cậu bước vào phòng mình đã thấy
cậu lóe sáng