
thể thích nghi được?" Mẹ cô không nỡ để
cô con gái duy nhất xa nhà, bà kiên quyết phản đối cô đăng ký trường đại học
ngoại tỉnh.
Thái độ của bố cô có phần
thoải mái hơn, để Diệp Phiên Nhiên tự làm chủ: "Phiên Phiên, nếu con cảm
thấy Nam Kinh tốt, phải vào học tại trường đại học đó thì bố không phản đối.
Con người phải nhân lúc mình còn trẻ xông xáo ra ngoài, gặp gỡ nhiều người, cứ
mãi ru rú ở một chỗ, làm sao nên người được chứ?"
Rồi ông quay sang vỗ về
vợ: "Con cái chẳng qua chỉ đi học thôi, nếu em thực sự không yên tâm thì
hết bốn năm lập tức triệu hồi nó về, không cho nó đi nữa, chẳng phải được hay
sao?"
"Anh thì biết
gì?" Mẹ cô phản bác: "Anh tưởng rằng Phiên Phiên đi Nam Kinh sẽ còn
quay về sao? Hiện giờ ở trường đại học yêu đương rầm rộ, nói không chừng nó ở
lại Nam Kinh thành gia lập thất luôn đấy!"
Thành gia lập thất? Nghe
thấy cụm từ này, Diệp Phiên Nhiên chợt hoài nghi, hoá ra, kỳ thi đại học không
chỉ quyết định vận mệnh của Tiêu Dương, của Hạ Phương Phi mà còn cả của cô và
Thẩm Vỹ nữa.
Đem cả cuộc đời và vận
mệnh của mình gửi gắm vào một kỳ thi quả thực là chuyện phiêu lưu hoang đường!
Cô không dám mường tượng đến mấy tháng sau, cảnh tượng tàn khốc với thiên binh
vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, chỉ đành gượng ép mình đối mặt với sách vở,
học thuộc từ vựng tiếng Anh khô khan cùng những chú giải về lịch sử.
Chiều thứ Sáu, tiết học
cuối cùng là môn lịch sử, giáo viên giảng giải sơ lược về đề thi lần trước rồi
mọi người tự học.
Bài thi lần này của Diệp
Phiên Nhiên không tốt lắm, chỉ đạt 78 điểm, Hạ Phương Phi đạt điểm cao nhất
lớp, 95 điểm.
"Truyền thụ chút ít
kinh nghiệm đi, những chú giải danh từ này mình học hoài không thuộc!"
Diệp Phiên Nhiên chỉ vào dấu chéo đỏ trên đề bài: "Cậu có bí quyết gì
thế?"
"Bí quyết à? Chỉ có
bốn chữ - lịch sử nằm lòng!" Hạ Phương Phi nói.
"Hài!" Diệp
Phiên Nhiên thở dài, đành gấp sách lại, miệng lẩm nhẩm học thuộc: "Cải
cách chính trị Thương Ưởng là cuộc cải cách được áp dụng tại nước Tần vào năm
356 trước Công nguyên, cuộc cải cách đã làm dấy lên những tác động quan trọng
trong những năm cuối thời Chiến Quốc..."
"Câu hỏi này, bảo
đảm cậu biết!" Hạ Phương Phi cười bẽn lẽn.
"Câu nào?" Diệp
Phiên Nhiên hỏi dò. Cô bạn ngồi cùng bàn đẩy cuốn đề cương lịch sử trung học
năm ba, lấy bút đỏ vẽ lên: "Trong lịch sử nước ta, triều đại nào đóng đô
tại Nam Kinh?"
"Đi chết đi!"
Diệp Phiên Nhiên đẩy cô ra: "Đã là lúc nào rồi mà cậu còn dám đùa giỡn
nữa!"
"Tớ tưởng cậu nhìn
thấy hai chữ Nam Kinh sẽ có cảm giác đặc biệt thân thiết chứ!" Hạ Phương
Phi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ lớp hai năm thứ ba trung học nhìn
ta là sân tập, hàng ngày buổi chiều đều có các nam sinh đến đó tập bóng rổ.
"Tan học, bọn mình
đi xem bọn con trai chơi bóng đi!" Hạ Phương Phi nói: "Bố mình dạy,
thời trung học phải biết cân bằng mọi thứ. Lúc học thì nghiêm túc học mà chơi
cũng phải chơi hết mình. Dù sao, ngày mai cũng là cuối tuần rồi!"
Những gia đình bình
thường, bố nghiêm khắc mẹ hiền hậu. Riêng Hạ Phương Phi là ngoại lệ, mẹ cô rất
nghiêm khắc, cả ngày mặt mày khó đăm đăm, miệng đầy ắp lý lẽ, còn bố cô thì hoà
nhã thiện, đối xử với con gái bình đẳng, đùa giỡn giễu cợt, hoàn toàn không có
khoảng cách giữa hai cha con.
Diệp Phiên Nhiên hơi do
dự, cô sợ giáp mặt Dương Tịch trên sân tập. Sau đó cô ngẫm nghĩ, thế này chẳng
phải giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này sao? Chỉ cần trong lòng không đen
tối quỷ quyệt thì dù gặp lại có sao đâu, dù gì cậu ta cũng đã coi cô là kẻ
ngang qua đường.
Ra đến sân tập, quả nhiên
cô gặp Dương Tịch, nhưng cậu ta không ra sân tập, hai tay cho vào túi quần, tựa
người ngồi trên ghế, mặt chẳng chút cảm xúc. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay
không mà Diệp Phiên Nhiên phát hiện trông cậu tiều tuỵ gầy guộc đi nhiều, cặp
mắt không còn sáng trong nữa, mà dường như mập mờ che phủ bởi lớp màn u tối rậm
rạp, sắc mặt khinh khinh cao ngạo chẳng coi ai ra gì.
Khuôn viên trường rộng
lớn, hàng nghìn bộ đồng phục, Diệp Phiên Nhiên chẳng hề có ý kiếm tìm nhưng vẫn
có thể sàng lọc ra hình bóng cậu đầy chuẩn xác ngay trong tầm ngắm của mình.
Cảm giác kỳ lạ này, cô chẳng thể nào nói với bất kỳ người bạn thân nào, mỗi khi
trông thấy cậu, cô vẫn vờ như di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, tỏ vẻ không hề
bận tâm đến cậu.
Dường như ngay lúc Diệp
Phiên Nhiên xuất hiện thì Dương Tịch đã rất nhanh bắt kịp bóng dáng cô. Diệp
Phiên Nhiên đổi kiểu tóc mới, tóc cô giờ đã dài ra, không còn để tóc mái như
trước, tóc đuôi ngựa túm cao để lộ vầng trán sáng bóng cùng đôi mắt đen láy.
Tuy bị ngăn cách bởi sân
tập cùng đám đông nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cô nói cười cùng bạn bè,
giọng cô lanh lảnh, thậm chí có phần chói tai. Cậu rất muốn nói với cô rằng,
thực ra nụ cười hoạt bát vô tình đó không phù hợp với con người cô, nó khiến
người ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Cậu vẫn thích dáng vẻ dịu dàng trầm lặng
của cô hơn.
"Này, đang nghĩ gì
thế?" Trần Thần chạy ra từ sân bóng, đầu tóc ướt sũng mồ hôi: "Sao
cậ