Duck hunt
Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322622

Bình chọn: 10.00/10/262 lượt.

Cái tên Dương Tịch lần

đầu xuất hiện trong cuộc đời Diệp Phiên Nhiên là vào mùa thu năm 1998.

Năm đó, cô mười lăm tuổi

vừa thi đỗ vào Tam Trung - một trường trung học phổ thông trọng điểm của thành

phố D. Nơi đây tập trung toàn những học sinh ưu tú đến từ các trường, ai cũng

ra sức cố gắng dùi mài kinh sử để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm, còn cô

lại mang một tâm trạng phiền muộn chán chường.

Diệp Phiên Nhiên sinh vào

đời đầu thập niên 80, bố mẹ cô là công nhân viên chức của một doanh nghiệp quốc

doanh cấp tỉnh. Nhà máy công ty toạ lạc tại Thành Nam ngoại ô thành phố D, quy

mô rất lớn, nhân viên công ty cùng người thân đã lên đến bốn, năm nghìn người.

Diệp Phiên Nhiên từ khi đi nhà trẻ đến lúc vào trung học cơ sở đều học tại

trường dành cho con em công nhân viên tại nhà máy. Sinh hoạt học tập trong một

môi trường khép kín, cô tự tìm thấy niềm vui của mình. Nơi đây, cô có những

người bạn từ thời để chỏm, thầy cô giáo trong trường là đồng nghiệp của bố mẹ

cô, ánh mắt họ nhìn cô đầy vẻ trìu mến. Thành tích học tập của Diệp Phiên Nhiên

khá tốt, năm nào cũng được bình chọn là học sinh “ba tốt”, sáng tác văn học của

cô còn giành giải thưởng ở cuộc thi toàn quốc, được mọi người phong là “nữ sinh

tài ba”.

Thoạt đầu trông cô hệt

như một khe suối trong vắt, nhảy múa uốn lượn sống động. Còn ngôi trường Tam

Trung lại tựa như chiếc ao đầm, nặng nề vắng lặng không gợn chút s

Nơi đây, Diệp Phiên Nhiên

chẳng có đến một người bạn để giãi bày tâm sự, bị đám nữ sinh chèn ép khiến cô

trở nên cô độc, thành tích học tập cũng ngày một tuột dốc. Dù rằng cô ra sức cố

gắng, hàng ngày đọc sách đến tận mười hai giờ đêm, kể cả mười phút giải lao

giữa giờ cũng cắm đầu cắm cổ làm bài tập vậy mà hai môn vật lý và hóa cô chưa

bao giờ đạt mức điểm trung bình.

Bước vào kỳ thi giữa kỳ

đầu tiên hệ trung học, nhà trường vô cùng xem trọng kỳ thi này nên đã tích cực

phân chia phòng thi, trộn lẫn học sinh của tất cả các lớp. Diệp Phiên Nhiên

thuộc lớp tám hệ trung học năm nhất, báo danh số chẵn được xếp ở lại phòng học,

cố có số lẻ nên phải chuyển sang lớp bảy ngay cạnh.

Theo sắp xếp thứ tự họ

tên, số báo danh của Diệp Phiên Nhiên là số 5. Mười phút trước giờ thi, cô vai

đeo ba lô chạy xộc vào lớp bày trung học năm nhất, tìm được chỗ ngồi liền tranh

thủ từng giây từng phút giở sách giáo khoa môn hóa ra xem, “nước đến chân mới

nhảy”, gắng sức nhồi nhét vào đầu thêm vài phương trình hóa học nữa.

“Dương Tịch, có bút chì

2B không? Cho tớ mượn đi, tớ quên mang rồi”. Giọng nam sinh cởi mở cất lên sau

lưng cô.

Diệp Phiên Nhiên ngán

ngẩm chau mày, cúi thấp đầu, miệng lẩm nhẩm liên tục.

“Chắc chỉ có cậu thôi,

Trần Thần à, đi thi lại quên mang bút! May hôm nay tớ có mang hai chiếc. Này,

chụp lấy!”

Chiếc bút chì 2B được ném

sang, nam sinh ngồi phía sau vội vàng đứng dậy đón lấy, bàn tay chìa ra không

cẩn thận túm ngay lấy tóc cô.

“Ai da!” Diệp Phiên Nhiên

đau không chịu được thét lên, quay lại, căm phẫn lườm gã nam sinh đó.

“Sorry, Sorry!” Trần Thần

luôn miệng xin lỗi, đoạn trỏ vào bên phải cô: “Bút chì là của cậu ta ném sang

đấy, không liên quan đến tớ đâu!”

Diệp Phiên Nhiên đưa mắt

nhìn Dương Tịch theo phản xạ, lớp tám trung học năm nhất, học trò cưng của thầy

cô giáo, liên tục hai bài kiểm tra tháng môn toán và hóa học của cậu ta đều đạt

điểm tối đa.

Dương Tịch chẳng thèm

nhìn cô, cắm cúi chăm chú gọt bút chì, như thể chẳng lấy làm lạ gì với những

trường hợp đại loại thế này. Cậu ngồi tựa vào tường, ánh nắng gay gắt giữa trưa

ngoài cửa sổ chiếu rọi lên chiếc sống mũi cao phủ một lớp ánh sáng vàng rực.

Hàng tóc mái lơ thơ che phủ cả vầng trán, hai hàng lông mày sáng sủa khẽ chau

lại, hàng my dài và rậm rủ xuống che khuất đôi mắt sáng trong của cậu.

Tuy Diệp Phiên Nhiên xưa

nay chưa bao giờ can dự vào những thông tin “lá cải” của đám nữ sinh nhưng cô

cũng biết Dương Tịch là chàng bạch mã hoàng tử trong lòng bao người. Cậu không

những có thành tích học tập xuất sắc mà tướng mạo cũng rất bảnh bao.

Bài kiểm tra giữa kỳ được

chấm điểm bằng máy tính, đáp án phần phần trắc nghiệm phải tô lên phiếu làm

bài, đầu bút chì dẹt thì mới dễ làm. Dương Tịch chuốt xong bút chì, ngẩng đầu

lên bắt gặp ánh mắt e lệ của cô nữ sinh ngay cạnh. Diệp Phiên Nhiên không kịp

né tránh, vội cúi gằm, gò má trắng nõn khẽ ửng đỏ.

Đúng lúc chưa biết xử trí

ra sao thì tiếng chuông báo giờ thi reo lên. Thầy giám thị ôm xấp bài thi dầy

cộm bước vào phòng, đứng trên bục giảng nghiêm giọng nói: “Các em mang tất cả

sách vở tài liệu liên quan đến môn hoá nộp lên đây! Tôi nhắc lại nội quy phòng

thi, thi cử không được quay cóp, không được ném phao, không được thì thầm nhắc bài!”

Diệp Phiên Nhiên mở bài

thi, phần câu hỏi lựa chọn đầu tiên khiến cô bối rối. Mười câu hỏi cô chỉ biết

trả lời hai câu, những câu khác cô xem mà chẳng hiểu, không biết phải áp dụng

phương trình hoá học nào.

Cô bối rối cắn bút, lén

đưa mắt nhìn sang Dương Tịch ngồi bên phải. Cậu cúi đầu, khoé môi nhoẻn nụ cười

đầy tự tin, chiếc bút chì