
g
vui vẻ lớn tiếng nói. Ông một mặt vừa dùng tiếng Trung để chào hỏi nhóm
bạn thân, mặt khác lại nghiêm túc đánh giá mấy cậu bé bên cạnh bọn họ, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu.
Năm người bạn tốt đều vì quan hệ xã giao lẫn nhau, nên đều học tiếng mẹ đẻ của đối phương, vì vậy bốn người khác cũng đều sẽ nói tiếng Trung.
“Đây là con gái của cậu
sao? Thật là đáng yêu, nhưng không giống cậu một chút nào.” Trong số đó
có một người đàn ông là Lạp Kiệt Nhĩ – Á Phổ Tư Tam Thế*, dùng đôi mắt
sắc bén nhìn về phía bốn cô gái nhỏ đáng yêu như thiên sứ ngồi ở bên
sofa. ( Gia tộc nổi tiếng thời xưa ở Pháp.)
“Cái gì không giống?
Những cô con gái bảo bối này tất cả đều giống mình như đúc! Cậu không
thấy đôi mắt đáng yêu của bọn chúng là đều được di truyền từ mình sao.”
Hạ Vĩ Phong kiêu ngạo lớn tiếng nói ra, tay còn chỉ vào hai mắt của
mình.
“Hừ! Đó là giống vợ cậu thôi, con gái người ta thế này nếu
như lớn lên giống người cha như cậu, không sợ dọa chết người sao.” Một
người đàn ông ngồi ở phía bên kia là Kurosawa Vũ Lang hết sức không đồng ý với lời của ông Hạ.
“Được rồi, mọi người cũng đừng tranh cãi
ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Ba
người phụ nữ đang có mặt ở đó bất đắc dĩ cùng lên tiếng nhắc nhở chồng
mình ở bên cạnh.
“Nói cũng đúng, nhưng mà.... quyết định như thế
nào đây? Chẳng lẽ phải rút số?” Vừa hỏi là một người đàn ông nhìn rất
hung tợn độc ác, ông chính là người đứng đầu tổ chức Mafia ở nước Ý – Cổ Mông – Mặc Tây Nhĩ.
“Tôi thấy không bằng chúng ta chơi đoán số
đi.” Người đưa ra chủ ý này là Hạo Hoàng, ông chưa kết hôn đã tiếp nhận
vị trí Môn chủ của Tông Nham môn, đồng thời cũng tiếp nhận chịu trách
nhiệm giáo dục người thừa kế tiếp theo.
Mà người thừa kế tiếp theo – Xa Nhân Hạo, là người được Hạo Hoàng nhận về nuôi từ cô nhi viện.
Lần này, ông cũng tiện thể dẫn theo Nhân Hạo đến đây, là để tham gia “Ngày ghép đôi.”
“Các người đừng ầm ĩ nữa có được hay không!” Đến lượt bốn người phụ nữ lại cùng nhau lên tiếng quát.
“Em thấy... không bằng chúng ta quan sát nhìn xem một chút trước đi! Dù gì
mọi người cũng phải ở lại đây vài ngày mà, không phải sao? Đừng nôn nóng như vậy.” Lương Kiều Kiều, vợ của Hạ Vĩ Phong đề nghị.
“Tốt lắm! Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Ngoài cách này ra, mọi người thật sự cũng không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn.
Nhưng vừa đến
buổi chiều, bốn người đàn ông bộ dạng khẩn trương, rốt cuộc vẫn lén lút
dùng cách thức trò chơi đoán số, quyết định chọn thành đôi.
Bốn cô gái nhỏ thực sự đáng yêu lại đơn thuần, cứ như vậy từng câu chuyện được mở ra. "Đến đây, ngồi ở chỗ
này." Cổ Mông Mặc Tây Nhĩ hưng phấn dắt cô gái nhỏ bên cạnh, cũng không
quản cô giờ phút này sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Đương nhiên rồi! Bất luận kẻ nào, chỉ cần có mắt, lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Mông
Mặc Tây Nhĩ, nhất định sẽ bị tướng mạo của ông dọa cho sợ hãi. Ông đeo
kính đen, tướng mạo hung ác, cho dù bày ra vẻ mặt cười ôn hòa, cũng sẽ
làm cho người nhìn người sợ.
Chỉ thấy ông khẽ nhếch miệng, trong
mắt mang theo ánh mắt từ ái, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh, vẫn là không
chút lưu tình cao giọng khóc lớn tiếng.
"Á, hu hu. . . . . ." Mặc trên người áo đầm màu hồng nhàn nhạt, nhìn Chi Liễn hết sức thanh thuần động lòng người như một tiểu công chúa. Chỉ thấy cô đầu tiên là dùng
sức thét chói tai, sau đó lên tiếng khóc lớn.
"Này, đây là xảy ra chuyện gì?" Cổ Mông Mặc Tây Nhĩ có chút khó hiểu, thần sắc trên mặt hơi kinh ngạc.
"Ai u! Em nói anh đó, dáng dấp dọa người như vậy, cũng đừng đi trêu chọc
đứa trẻ nhà người ta chứ! Nhìn cô bé sợ đến như vậy, nếu như không thể
làm vợ con chúng ta, em sẽ hỏi tội anh." Bích Gia Âu, vợ của Cổ Mông Mặc Tây Nhĩ, hiện đảm nhiệm chức giáo mẫu Mafia, cô thoạt nhìn không có khí tức của người phụ nữ xã hội đen nên có, chỉ thấy vẻ mặt cô cười tủm
tỉm, dịu dàng ôm lấy Chi Liễn.
"Tiểu Chi Liễn đáng yêu, chớ sợ chớ sợ! Dì thương, không sợ a!" Cô thủ thỉ thù thì dụ dỗ.
"Dì dì . . . . . ." Giống như là bắt được loại bè gỗ cứu mạng, Chi Liễn ôm
cô thật chặt, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, núp ở trong ngực của
cô.
"Wow! Thật đáng yêu!" Nghe tiếng kêu mềm mại của cô bé, Bích Gia Âu cao hứng ôm chặt cô bé.
"Này! Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh một chút xử lý chuyện chính." Cổ Mông Mặc Tây Nhĩ nhắc nhở vợ.
"Được rồi!" Cô bĩu môi, có chút không nguyện buông đứa bé trên tay.
"Chi Liễn . . . . . . Con có thể giúp dì một chút không, đi gọi anh trai tới đây có được không?" Cô chỉ vào cây to chỗ cửa, trên cây một cậu con
trai đang nằm.
Trong mắt cô gái nhỏ có một chút nghi ngờ, cô bé
nhìn cậu con trai nằm ở trên cây thật cao bên ngoài cửa, sau khi suy
nghĩ một chút, cô bé gật đầu một cái, lau giọt nước mắt chưa khô trên
mặt, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
"Cứ như vậy để cho một mình
cô bé đi qua gọi Shabaka, có thể hay không. . . . . ." Nhìn hành động
của cô gái nhỏ ngây thơ, Bích Gia Âu hơi bận tâm.
"Không có
chuyện gì, con của chúng ta sẽ không ngay cả đứa trẻ đáng yêu như vậy
cũng đi bắt