
thủ lĩnh Mafia Ý!
“Anh ta không phải là tiên sinh gì đó… Không phải. Anh ta là thủ lĩnh
Mafia*” Cô chợt cất tiếng nói làm cho chính bản thân mình hoảng sợ phải
đứng dậy, toàn thân không nhịn được mà run rẩy. (*Hán Việt là GIÁO PHỤ, chỗ này không có chữ Trung nên em đoán là 教父 – không biết có đúng không T___T)
Cô luôn nghĩ rằng một người có thân thế lớn như vậy chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi.
Bởi vì anh là thủ lĩnh Mafia nên sẽ bị người ta truy sát. Thảo nào nơi này
lại có nhiều hộ vệ đến thế, nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân của mình tránh bị ám sát. Hơn nữa hộ vệ nào cũng mặc đồ màu đen,
mang theo súng, đây là hình ảnh đặc trưng của xã hội đen.
Cô
không nên ở lại nơi này thêm nữa. Cuộc sống của anh ta thật đáng sợ, mà
cô lại rất nhát gan, làm sao dám ở lại đây chứ. Nhưng vừa nghĩ đến việc
rời khỏi Shabaka thì trái tim cô lại gợn lên chút đau đớn, khổ sở.
Nhớ tới lời Pierre nói, một người yếu đuối như cô mà ở lại bên Shabaka sẽ
trở thành nhược điểm và chỉ gây thêm phiền toái cho anh ta mà thôi.
Cô không muốn chỉ vì liên quan tới cô mà Shabaka bị thương. Nhớ đến vết
thương do đạn bắn lần trước, nếu như chuyện này vì cô mà xảy ra một lần
nữa, cô sẽ không chịu nổi. Cảm giác như thể trái tim bị người ta thắt
chặt, làm cho cô không thể nào hô hấp được.
Cô không muốn trở
thành gánh nặng của anh, nếu như cách xa anh một chút mà có thể giữ an
toàn cho anh thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng, khoảng cách xa như vậy thì cô không muốn, thật sự cô không muốn rời xa anh.
Giờ đây dường như cô chỉ mong chờ được nhìn thấy anh hằng ngày, bồi đắp thêm tình cảm với anh.
“Không được, mình phải rời đi” Nói xong, vẻ kiên trì và quyết tâm hiện lên trên mặt Chi Liễn.
Cô không thể ích kỉ như vậy được, không thể làm hại anh vì sự chờ mong của bản thân. Cô không thể trở thành gánh nặng của anh!
Bây giờ còn chưa hối hận, cô đứng lên, quyết định đi nói với Shabaka chuyện mình phải rời đi, nếu còn do dự thì cô sẽ không đành lòng.
Vừa mở cửa ra, Chi Liễn lập tức giật thót bởi vì Shabaka đang đứng trước mặt mình.
"Ặc. . . . . . Ặc. . . . . . Có, có chuyện gì sao?" Cô vốn hơi sợ Shabaka,
hiện giờ lại phát hiện ra thân phận thật sự của anh nên cô càng thêm sợ. Mặt khác, trong lòng lại có cảm giác phức tạp, không đành lòng với
quyết định của mình.
“Tôi có vài lời muốn nói với cô” Shabaka vốn hơi do dự nhưng khi nhìn phía sau Chi Liễn, anh càng kiên quyết, ngay
bây giờ phải nói cho cô biết thân phận thật sự của mình.
“Không,
không cần, tôi cũng có lời muốn nói” Cô lắc mạnh đầu, chỉ sợ rằng
Shabaka sẽ nói với cô rằng anh là thủ lĩnh Mafia, như vậy cô sẽ không nỡ rời khỏi anh.
“Cô làm sao vậy?” Thấy được sự sợ hãi trong mắt cô, anh hỏi.
“Thời gian đã lâu, tôi thấy vết thương của anh cũng khá rồi, không còn nguy
hiểm nữa, cho nên tôi muốn trở về nhà.” Ngẩng đầu lên, cô dùng ánh mắt
kiên định nhìn Shabaka.
Lần đầu cô dũng cảm nói chuyện với anh,
đáng tiếc lại nói việc cô muốn rời khỏi. Mặc dù trong lòng không muốn,
nhưng vì sự an toàn của Shabaka cô không thể không rời đi.
“Cô nói gì? ” Shabaka nhíu đôi lông mày rậm lại, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Cô nói muốn rời đi?
“Tôi nói… tôi muốn trở về nơi ở của Hoàng Sa Na” Chi Liễn ưỡn ngực, hít thật sâu lấy can đảm lớn tiếng nói.
“Cô phải trở về?” Anh khoanh tay lại, trên người mang hơi thở nguy hiểm,
thân thể chậm rãi hướng về phía Chi Liễn, ép cô không ngừng lui về phía
sau.
“Không, không phải anh đã khỏe hơn rồi sao? Vì, vì vậy tôi
cần phải trở về, hơn nữa tôi sợ các chị không liên lạc được với tôi.”
Chi Liễn lớn tiếng thở mạnh, bị ánh mắt đáng sợ của anh làm cho run rẩy.
Rốt cuộc, cô lùi lại rồi ngồi xuống ghế. Anh vươn tay vây cô lại trên ghế, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Cô đã vào đây rồi, sao tôi có thể để cho cô ra ngoài chứ.” Khuôn mặt mang nụ cười, thì thầm bên tai Chi Liễn.
“Anh, anh không thể hạn chế việc đi lại của tôi.”
“Thử xem” Chết tiệt, khó lắm anh mới dám nói lời yêu và thân phận thật của
mình cho cô biết, vậy mà cô lại muốn rời đi. Đừng mơ tưởng.
“Đây là thế giới của tôi. Cô muốn rời khỏi? Không thể nào!” Nâng khuôn mặt nhỏ nanh, tinh xảo của Chi Liễn lên, anh cảnh cáo.
“Tôi, tôi có thể rời đi.” Tại sao anh lại bá đạo, đáng ghét như vậy. Chi Liễn hiếm khi nói chuyện lớn tiếng, ánh mắt hơi tức giận nhìn tanhg vào anh.
“E rằng cô chưa tới được sân bay thì đã bị người của tôi mang về rồi.”
Shabaka cười nhạo nhìn cô, không ngại lấy uy thế của mình buộc cô ở lại.
“Tôi, tôi….” Không thể nói lời nào được nữa, Chi Liễn cúi đầu ủ rủ. Cô biết
lời Shabaka nói là sự thật, với thân phận của anh, cô tin tưởng anh nói
được làm được.
“Tại sao?” Bất đắc dĩ thở dài. Chi Liễn làm bộ đáng thương ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt sâu sắc.
“Vì…” Anh dùng nụ hôn thay cho lời nói, bày tỏ hết lòng của mình.
Một tay ôm Chi Liễn bế lên, môi vẫn đặt trên môi cô, cứ như vậy đi tới phòng ngủ trên lầu ba.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn, Chi Liễn bị anh hôn đến mức đầu óc trở nên choáng váng, đến lúc biết