
không yêu tôi mà tôi cũng vậy, chỉ là cùng lúc chúng tôi đều cần kết hôn. Và
Eric đã nhận lời, tôi ngỡ rằng cuối cùng mình đã cứu vớt được anh ấy
nhưng điều tôi không ngờ là khi niềm vui sướng, kích động ban đầu dần
qua đi, tôi mới phát hiện rằng mình đã lao tâm khổ tứ để cướp về một cái xác không hồn.”
Tôi đã không còn tiếp tục giữ nụ cười được nữa, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo khuôn mặt thanh thản của cô ta, chờ nghe kể nốt.
Nước lọc sạch sẽ lại không có hại, tôi bỗng phát hiện thì ra ngay từ đầu tình cảm của mình đã định hướng rõ ràng vậy rồi.
“Khi đó, hoạt động của công ty đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng công
việc ngày càng thuận lợi cũng không thể khiến Eric nhẹ nhõm, vui vẻ. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã vô tình phá tan sự kỳ vọng và ảo tưởng về
một tương lai được ở bên cạnh người ấy của anh. Tôi đã giết chết tình
yêu của Eric, nên cho dù là người con gái nào anh ấy cũng sẽ gật đầu
chấp thuận. Trong mắt anh, ai, cũng đều giống nhau cả.”
Tôi giật mình nhớ lại khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà Tần Mạch hôm đó, anh đã hỏi nếu anh không trở lại, liệu tôi có kết hôn với người khác hay không.
Khi ấy lòng đầy phẫn nộ nên tôi đã lựa chọn lời nói gây đau đớn nhất
để trả lời anh. nhưng giờ đây khi đã đủ bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo
hơn, câu trả lời của tôi sẽ vẫn là ‘có’.
Đương nhiên là ‘có’, cho dù tôi có yêu Tần Mạch hơn nữa thì cũng
không thể cả đời này chỉ sống vì anh, cuộc sống của tôi trong xã hội còn có cha mẹ, người thân, có bạn bè, đồng nghiệp, tôi cần phải kết hôn,
cho nên tôi chấp nhận đi xem mắt theo ý cha mẹ, tìm người thích hợp cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại cho dù tôi không yêu người đó.
Mà Tần Mạch, cũng giống vậy.
Thậm chí anh còn cần một cuộc hôn nhân hơn cả tôi, một gia đình yên
ổn sẽ là một quả cân làm tăng thêm uy tín trên thương trường cho anh.
Điều khác nhau là, tôi chọn đi chọn lại vẫn chưa tìm được đối tượng
thích hợp, còn anh có thể phó mặc mọi thứ dễ dàng lựa chọn Dịch Tình để
yêu đương rồi tiến tới hôn nhân.
Tôi và anh trước kia đều đã sai lầm, trai gái qua lại để tiến tới kết hôn có thể là thật lòng nhưng không nhất định vì tình yêu, đó đơn giản
chỉ là ‘muốn kết hôn’.
Dịch Tình cười khổ: “Tính tình Eric khiến cho tình cảm của chúng tôi
còn khó khăn hơn tôi tưởng tượng cả trăm lần, bên nhau nửa năm mà đến
cái nắm tay cũng thấy miễn cưỡng. Sau đó, tôi gặp Lee, là hôn phu bây
giờ của tôi, anh ấy điên cuồng theo đuổi tôi, còn tôi cuối cùng cũng
thật xấu hổ nhận ra rằng mình đã phải lòng anh ấy. Tôi nhận lời Lee xong liền đề nghị chia tay Eric, dĩ nhiên anh ấy không hề níu giữ, sau này
thấy hai người còn làm chung công ty khó tránh khỏi khó xử nên khi Lee
được điều tới Trung Quốc làm việc tôi đã theo anh ấy.”
Tôi cười: “Đúng là xấu hổ thật.”
Dịch Tình cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nhưng khi
theo đuổi Eric thì tôi không hề nghĩ tới tương lai, cũng giống như cô và anh ấy chia tay nhau vì không có tương lai chắc chắn. Tôi không biết
tương lai sẽ ra sao nên mới làm chuyện hồ đồ như vậy, may mà bây giờ vẫn còn kịp bù đắp lại.”
“Cô Dịch, nếu đã muốn bù đắp chi bằng cô hãy giúp tôi đoán xem tại
sao khi đó anh ấy lại chấp nhận cô mà không phải là quay về? Còn bây giờ tại sao lại trở về?” Tôi vuốt ve ly nước trong suốt, nhẹ nhàng hỏi:
“Nếu trong lòng anh ấy đã biết việc người mình yêu có thể sẽ lấy người
khác thì bây giờ còn về làm gì? Hay anh ấy định chờ người con gái đó kết hôn rồi sẽ phá vỡ hạnh phúc gia đình cô ấy?”
Dịch Tình cười lắc đầu: “Cô Hà đề cao tôi quá rồi, trong cuộc đời của Dịch Tình tôi điều không thể hiểu nổi nhất chính là kiểu tình yêu kỳ dị của Eric.” Cô ta cười cười, “Có điều tôi có thể kể cho cô nghe một
chuyện rất buồn cười.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe.
“Cô có nhớ cái ngày Eric về nước rồi gặp cô ở sân bay không? Tôi còn
nhớ hai người còn lịch sự gật đầu cười chào nhau, cho dù tôi thấy nụ
cười của hai người cứng ngắc tới phát sợ. Sau đó tôi có hỏi Eric vì sao không trực tiếp nói chuyện với cô. Cô Hà có biết anh ấy nói gì không?”
Dịch Tình vừa quấy cà phê vừa cười nói “Lần đầu tiên tôi thấy Eric có bộ dạng mất tinh thần như vậy, anh ấy nói “Anh sợ Hà Tịch đánh anh’.”
Tôi cũng mím môi cười, sau đó ngửa đầu uống cạn ly nước: “Tôi sẽ không cảm ơn vì cô nói những chuyện này cho tôi biết đâu.”
“Đương nhiên là không rồi, nhưng sau này sẽ có người cám ơn tôi.”
Tôi cười tiếp: “Tần Mạch cũng sẽ không cảm ơn cô đâu, tương lai của
anh ta cũng không vì những lời nói ngày hôm nay mà sẽ sáng sủa hơn đâu.”
Dịch Tình tiếp tục quấy cà phê, bình tĩnh nói: “Cô Hà, tại sao cô
không nghĩ rằng ở bên cô có lẽ là điều tốt nhất với Tần Mạch nhỉ.”
Tôi cười cười, im lặng xách túi rời đi. Tôi thầm nghĩ, hai người ở
bên nhau là để cùng mang lại điều tốt đẹp cho nhau, chứ sao có chuyện có ‘điều tốt nhất’ được.
“Cô Hà.” Dịch Tình gọi với theo, “Làm gì có tình yêu nào mà thuần khiết, tinh khôi như chuyện cổ tích, cái ‘tì vết’ nắm tay ấy…”
“Tôi chưa bao giờ nói muốn có tình yêu thuần khiết, tinh khôi gì gì đó cả, cái tôi muố