
ột
bóng người đơn bạc đang cuốn chăn, cuộn mình ngủ.
“Ba…” Tôi nơm nớp lo sợ, kêu khẽ nhằm đoán thử người đang nằm là
ai.May mà người đó không đáp lại. Nghĩ sao, tôi lại gọi “Tần Mạch.”
Người nọ có chút phản ứng, khẽ trở người, tôi nghĩ anh ta sẽ ngủ tiếp nhưng không ngờ anh ta lại vùng ngồi dậy rất nhanh.
Tôi bị động tác của anh ta dọa cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn, chỉ thấy
anh lấy tay vuốt mặt vài cái, thở dài bất đắc dĩ. Sau đó, anh đứng dậy
bật đèn, trong phòng bừng sáng làm tôi hơi hoa mắt, đợi cho mắt dần dần
thích ứng với ánh sáng trong phòng thì tôi đã thấy Tần Mạch đứng bên
cạnh giường bệnh của mình.
Anh ta vươn tay: “Lấy ra”
Tôi giật mình: ” Lấy cái gì?”
Tính nhẫn nại của anh dường như đã bốc hơi sạch sẽ, anh ta tốc chăn
tôi lên, khua khoắng loạn xạ trong đó. Tôi thét lên kinh hãi, theo phản
xạ nhảy phắt ra sau, kết quả là rớt thẳng từ trên giường xuống đất.
Mông đau ê ẩm, anh ta cũng không cho tôi kịp la tiếng nào, vội vòng qua giường nhào tới chộp tôi.
Tôi tức giận đến nỗi muốn mắng anh ta một tiếng “dê xồm” nào ngờ đột
nhiên có tiếng mở cửa, hai chúng tôi đồng loạt quay đầu ra nhìn.
Thì ra là y tá trực đêm đi thăm bệnh. Thấy cảnh tượng trong phòng, y
tá dường như rất kích động lại có vẻ ngượng ngùng: “Hai người… Hai người đang… ” Sau đó cô nàng thẹn thùng cúi gằm mặt xuống nói: “Thật ra, thật ra giường bệnh viện không đủ lớn để làm chuyện như vậy.”
Làm cái đầu cô! Trong lòng tôi chửi váng lên.
Tần Mạch cũng tức giận không ít: “Đi ra ngoài!”
Cô y tá trẻ bị mắng, mắt bắt đầu đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ, tôi chỉ có lòng tốt đề nghị thôi. Bạn gái anh vẫn còn chưa khỏe hẳn…”
Thừa dịp Tần Mạch và cô y tá tốt bụng này đang nói chuyện, tôi cuống
quít sờ soạng toàn thân, rốt cục tìm được thứ Tần Mạch muốn đoạt lại ——
điện thoại của anh ta
Nó đã bị tôi đã nhét sâu vào áo ngực, còn tay thì túm chặt áo không buông…
Bây giờ thì tôi đã hiểu tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh ta khi tỉnh ngủ là có ý gì.
Tôi ngẩng đầu, liếc thấy anh ta vẫn đang còn bận ứng phó với cô y tá
trẻ kia, bèn xoay người nằm sấp lại, móc điện thoại ra tìm đoạn ghi âm
kia, sau đó nhanh tay xóa sạc. Xong xuôi, tôi mừng như điên, ngửa mặt
lên trời cười dài ba tiếng, đem di động ném trên giường, đắc ý nói: “Trả lại cho anh, trả lại cho anh đó!”
Tần Mạch nhìn di động bị tôi ném trên giường, mặt càng đen thêm một phần.
Tôi đảo mắt đột nhiên lại nghĩ một biện pháp làm cho Tần Mạch không
thể sa thải mình. Tôi ôm gáy, ngã ngửa ra sau, rên rỉ: “Ui da! Đau quá
a!”
Anh ta làm như không thấy, cầm di động lên, túm một góc chăn hung
hăng lau vài cái, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi. Tôi chỉ vào lưng anh
ta khóc lóc nói: “Nếu anh bỏ đi thì anh nhất định sẽ hối hận !”
Ra tới cửa, anh ta chợt dừng lại quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: “Cô bị té đến điên rồi phải không?”
Cô y tá đứng một bên ngơ ngác, tôi phải cười cười xua cô ta ra ngoài
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi xoa
mông ngồi trở lại giường, nhìn chằm chằm Tần Mạch, nghiêm mặt nói: “Tần
tiên sinh, những chuyện xảy ra lúc trước tôi ngàn lần hối tiếc và vạn
lần xin lỗi anh. Nhưng công việc này tôi không thể bỏ được. Tôi tin,
cùng là người ra ngoài kiếm cơm, anh có thể hiểu được sự khó xử của
tôi.”
“Không hiểu.” Anh ta chỉ vào đồng hồ trên tường nói, “Cô đã lãng phí
quá nhiều thời gian của tôi rồi, tôi tin, cùng là người có đầu óc, cô
phải nhận ra tôi không muốn nhìn thấy cô biết chừng nào.”
Tôi cười nói: “Dĩ nhiên tôi hiểu tâm trạng của anh nhưng đồng thời
tôi cũng không muốn làm lớn chuyện anh đẩy tôi xuống cầu thang và chuyện anh có ý đồ bạo hành tôi trong phòng bệnh đâu.”
Lời này vừa nói ra, mặt anh ta trầm xuống, nhìn trừng trừng tôi một
lúc, rồi cười nhẹ, ánh mắt sắt bén: “Hà tiểu thư, muốn đấu với tôi, cô
chưa đủ tư cách đâu.”
Lời nói này quả không sai. Nếu không phải vì bảo vệ “bát cơm” của
mình, có đánh chết tôi cũng không muốn làm địch thủ của người này.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài, nhưng vì sĩ diện vẫn phải cứng rắn
không buông: “Tần tiên sinh, tôi biết lời anh nói là thật nhưng tôi tin
không một doanh nghiệp nào muốn mang một cái tiếng xấu trên mình. Nếu
tôi thật sự tung ra lời dèm pha như vậy, cho dù là đối với cá nhân của
anh hay công ty anh đều chẳng có lợi gì. Mặc dù anh có thể “lấy thúng úp voi”, phong tỏa tin tức nhưng tôi nghĩ trong khi anh phải phí công,
phí của mà đi ngăn chặn cái tin tức kia thì việc anh cho phép tôi nhận
thiết kế nhà cho anh có lợi hơn rất nhiều.”
“Tôi biết anh có nhiều điểm không hài lòng về tôi, không thích nhìn
thấy tôi, nói thật lòng, mỗi lần gặp anh, tôi cũng rất ngại, nhưng vì
công việc tôi không thể không làm thế. Tôi tin Tần tiên sinh biết câu
không có bằng hữu mãi mãi cũng như không có kẻ thù vĩnh viễn. Tại sao
anh không đem sự hợp tác lần này của chúng ta thành một giao dịch rõ
ràng, không phải là giao dịch về căn hộ của anh mà là giao dịch tôi
không được ăn nói lung tung ra ngoài.”
Anh ta vuốt nhẹ nút cổ tay áo, tôi biết anh ta đ