
i thì chỉ đến mấy ngày đầu, sau đó không thấy đến nữa. Không biết là ai nhỉ? Mọi người đã biết địa chỉ của cô ở đây đâu.
Cô vẫn ra cửa sổ ngó trước, lại thấy chiếc xe màu trắng đó đỗ trước cửa, đuôi xe hướng về ga ra nhà cô, nhưng bên ngoài trời rất tối, không nhìn thấy trên xe đang chở những gì.
Cô chạy như bay xuống dưới mở cửa, vẫn là Kevin!
Anh vẫn mặc chiếc áo phông trắng và quần bò lửng, đầu vẫn đội chiếc mũ chơi bóng chày đó, mỉm cười nhìn cô nói: “Em đang sơn tường à?”
“Vâng.” Cô cúi đầu nhìn chiếc váy áo “bảo hộ” của mình nhưng không chạy đi.
“Hôm trước anh bảo em cuối tuần hãy đến sơn mà.”
“Vâng, nhưng tối qua em gọi điện thoại cho con tr, cu cậu bảo muốn sơn phòng ngủ màu xanh lá cây, em đành phải sơn thành màu xanh cho nó vậy.”
“Em nằm trong tốp hai mươi tư người mẹ hiền hậu à?”
“Chiều con quá đúng không anh?”
“Có điều kiện đáp ứng mong muốn của con thì tội gì không đáp ứng?”
“Em cũng nghĩ như thế. Sao hôm nay anh lại đến?”
“Anh chở thảm mềm đến cho em.”
“Thảm mềm gì vậy?”
“Tức là tấm thảm lót dưới sàn gỗ, em lên forum không nghe thấy mọi người nói đến cái này à?”
“Ồ, hình như em chưa bao giờ nghe nói đến.”
Kevin ra xe lấy mấy cuộn rồi bê vào, cuộn nào cuộn ấy như tấm thảm được cuộn chặt.
“Là cái này đây, loại sàn em mua có rãnh, từng tấm ghép với nhau là được, không cần dùng keo dán, không cần đóng đinh, nhưng phía dưới phải lót một lớp đệm mỏng…”
“À… là cái này hả? Em cũng có nghe nói.”
Anh dựng mấy cuộn thảm đó và góc phòng khách rồi lại ra xe lấy chuyến nữa.
Cô cũng ra theo. “Để em bê cho.”
“Không cần đâu, cũng chẳng có bao nhiêu, anh bê một lát là xong.”
Cô nhất định đòi bê, anh đưa cho cô một cuộn, rất nhẹ, hình như là dạng thảm xốp. Cô ôm như ôm đứa trẻ con, đi theo anh vào phòng rồi đặt bên cạnh mấy cuộn anh vừa đặt.
Lần nào anh cũng đưa cho cô một cuộn thảm xốp như phát phần thưởng, còn anh thì bê mấy cuộn liền, hai người cùng vào phòng, dựng xuống, nhìn nhau cười rồi lại ra bê tiếp.
Sau mấy chuyến, toàn bộ thảm lót đã được chuyển vào phòng.
Kevin nói: “Xong rồi, em đã giúp anh, giờ đến lượt anh giúp em. Phòng con trai em chưa dán băng dính phải không?”
“Vâng, em đang để phần cho anh đấy!”
“Tốt rồi.”
Chẳng mấy chốc hai người đã dán xong băng dính và sơn xong khoảng giao nhau giữa tường và trần nhà mà cô để lại lúc trước.
Kevin đề nghị: “Mình dán luôn băng dính cho hai phòng ở tầng dưới đi, tối nay sơn hết phần giao nhau giữa tường và trần nhà đi, như thế cuối tuần em sẽ sơn xong hai phòng đó, tuần sau không phải đến vào buổi tối nữa.”
“Vâng.”
Mãi đến khi dán băng dính, cô mới phát hiện ra tường ở phòng ngủ chính tầng dưới rất cao, cao hơn nhiều sao với mấy phòng tầng trên. Nếu không có Kevin dán băng dính và sơn hộ, cô phải đứng lên bậc thứ năm của thang mới có thể dùng chổi lăn sơn để với tới phần giao nhau giữa tường và trần nhà, như thế thì cao quá, cô sẽ khó mà đứng vững được, hơn nữa sơn một lúc lại phải dịch chuyển thang, trèo lên trèo xuống, không cẩn thận lại ngã bổ nhào mất.
Kevin đã sơn xong nửa trên của bức tường ở hai phòng, bóc băng dính ra, ngâm chổi lăn sơn vào nước, nói: “Hôm nay tạm dừng ở đây đi, anh chưa ăn tối.”
Cô nghe mà thương vô cùng: “Hả? Sao anh không nói sớm?”
“Nói sớm thì sao? Em có đồ cho anh ăn không?”
“Em… không có, nhưng mình có thể ra ngoài ăn, chẳng phải anh bảo đến nhà hàng của cô bạn đó ăn còn gì?”
“Em muốn đi à?”
“Muốn đi quá ấy chứ!”
“Thế thì bây giờ đi cũng không muộn đâu.”
“Thật hả?”
“Chỉ sợ em ăn rồi, giờ không ăn được thôi.”
“Nhà hàng của cô ấy cũng là nhà hàng buffet à?”
“Không.”
“Thế thì sợ gì? Ăn không hết thì bỏ hộp đem về.”
“Em thông minh thật đấy! Let”s go!”
Lên xe, Kevin vẫn bật các ca khúc saxophone của Kenny G, nhưng điều chỉnh âm lượng thấp rồi nói với cô: “Nhưng anh phải nói trước với em, có thể… cô ấy sẽ gây gổ với em đấy!”
“Cô ấy sẽ gây gổ với em ư?”
“Ừ.”
“Anh đừng có mà dọa em. Cô ấy… sẽ gây gổ với em kiểu gì?”
“Nói nhưng lời khó nghe gì đó”
“Tại sao?”
“Ghen mà.”
Xe chạy một lúc nữa, cô phát hiện ra đường đi mỗi lúc một quen thuộc hơn. “Anh… đang cho xe chạy về hướng viện A của em à?”
“Ừ, nhà hàng của cô ấy nằm ở phía nam viện A của em.”
“Nhà hàng nào vậy?”
“Phúc Lâm Môn.”
Bất giác cô la lớn: “Nhà hàng Phúc Lâm Môn hả?” Sao anh không nói sớm! Em đã từng đến nhà hàng đó ăn, người trong viện em cũng đến đó rất đông, em cảm thấy đồ ăn ở đó cũng khá Trung Quốc, giá cũng không đắt, nhưng viện em có một cô giáo họ Trương nói một lần cô ấy dẫn con trai, con dâu và thông gia người Đức đến Phúc Lâm Môn ăn, hết hơn một trăm đô, kết quả toàn là đồ thừa dồn lại, cô ấy tức lắm, hô hào mọi người cạch mặt chỗ đó, thế là em không đến ăn lần nào nữa.”
Kevin không nói gì.
Cô cũng ngại nên không nói gì nữa, bụng hỏi dạ không biết ở Phúc Lâm Môn ai giống hoa khôi khoa múa nhất, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cô nhân viên nào giống với người xuất thân từ nghề múa, chỉ có bà chủ nhà hàng, rất gầy, mặt lại nhỏ, nói là xuất thân từ nghề múa còn có lý.
Cô hỏi: “Thế cô bạn anh… có phải là bà c