
ại học hàng đầu, ra nước ngoài phấn đấu một hồi rồi lại quay về
trường tốp hao, lại còn phải dựa vào sự giúp đỡ của thầy hướng dẫn của anh, em có mà
điên à ?”
Anh không nói gì nữa.
Cô liền trêu : “Giờ bỏ về anh không sợ thua Tông Gia Anh à ?”
“Sao anh lại thua cô ta ?”
“Chẳng phải chồng cô ta cũng đã lấy được bằng tiến sĩ rồi còn gì ?”
“Gã đó là học tại chức, mà cũng phải dựa vào tiếng tăm của bố hắn – Giáo sư Mạc ở
trường đại học D.”
“Nhưng không phải ông ấy cũng được đề bạt lên làm phó chủ nhiệm khoa rồi đó sao ?
Làm phó chủ nhiệm khoa của trường Đại học D không phải đơn giản đâu nhé !”
“Hừ, đó đều là tin cũ rồi !”
“Vậy hả ? Thế tin mới là gì ?”
“Ông Mạc chết rồi !”
Cô giật bắn mình : “Thật à ? Tuổi ông ấy cũng chỉ tầm ông Mục chứ mấy ? “
“Tuổi tầm ông Mục thì sao ? Đầy người ít tuổi hơn ông ấy cũng chết mà, ông ấy hơn
năm chục tuổi, chẳng lẽ không được phép chết à ?”
Cô cũng cảm thấy xót xa thay cho ông Mục, rồi cô lại đùa : “Anh về nước để an ủi cô ta à ?”
“Ai ?”
“Tình cũ của anh – Tông Gia Anh – chứ còn ai vào đây ?”
“Hừ, anh ăn no rửng mỡ à ? Anh không nổ pháo chúc mừng đã là lịch sự lắm rồi.”
Sau khi chồng về nước, các cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa Vương Quân và chị cả lại có thêm một chủ đề mới.
Nói như bây giờ thì cô và chị cả là “bạn tâm giao”, từ khi học đại học đã ở gần nhau, mãi cho đến khi tốt nghiệp thạc sĩ vẫn ở cùng phòng. Sau khi tốt nghiệp, hai người lại dạy cùng khoa, ở cũng không xa nhau, đều là nhà của Đại học D, chỉ có điều do chị cả lấy thầy Mục nên nhà ở cao cấp hơn nhà Vương Quân một bậc mà thôi.
Sau khi sang Mỹ, cô vẫn giữ mối liên hệ với chị cả, cứ có thời gian lại gọi điện thoại về nói chuyện, chuyện nhà nọ nhà kia thế nào, đều mang ra nói hết.
Hiện tại chồng cô đã về nước, mặc dù không ở trường đại học D nhưng chị cả đã chủ động đảm nhận trọng trách theo dõi Vương Thế Vĩ. “Việc này nhà ngươi cứ giao cho ta, mặc dù ta không ở trường F nhưng học sinh của ta ở khắp thiên hạ, có một con bé học sinh họ Thiệu đang dạy ở khoa của Vương Thế Vĩ, ta sẽ bảo nó theo dõi cho.”
“Theo dõi làm gì? Mấy chuyện ngoài luồng này, theo dõi cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Sao ngươi lại có thể chủ quan như vậy? Ta có thể dùng ví dụ của chính bản thân ta làm bằng chứng. Theo dõi và không theo dõi hoàn toàn khác nhau.”
“Ngươi cũng theo dõi ông Mục à?”
“Sao ta có thể làm ngơ chứ?” Chị cả cười tự giễu rồi nói: “Hơ hơ, không ngờ đám tuổi ruồi bọn mình giờ cũng rơi vào hoàn cảnh này, còn phải đề phòng bọn ruồi trẻ đẹp hơn.”
Cô cũng tự mỉa mai mình: “Nói gỉ xa xôi, ta thì suốt đời phải sống trong sự đề phòng. Trước đây đề phòng ruồi già, giờ thì đề phòng… cả già lẫn trẻ.”
“Chí lý, chí lý! Ruồi già, ruồi trẻ đều phải đề phòng hết.”
“Ông Mục với… bà vợ cũ còn qua lại không?”
“Còn chứ! Vợ cũ lão ấy ám lão ấy hết kiếp này thôi, bất kể chuyện gì đều gọi lão, nằm viện, chuyển nhà, ngay cả mẹ mụ ta hắt hơi sổ mũi cũng gọi lão Mục đi làm chân chạy. Ngươi bào bà ấy tám, chín mươi tuổi rồi mà sao vẫn sống khỏe như vâm? Nếu mụ vợ này thọ như mẹ mụ ta thì chắc chắn ta sẽ chết trước mụ ấy.”
“Thế ngươi… cũng chịu để lão ấy sang giúp bà ta à?”
“Ta không chịu cũng giải quyết được gì? Chân là của lão ấy, lão ấy muốn đi, chẳng lẽ ta chặt được à? Cùng lắm là phải theo lão ấy đi dể đề phòng thôi.”
“Thế thì khác gì như điều khoản được nêu trong bản thỏa thuận ly hôn, bọn ngươi phải chăm nom bà ấy lúc về già?”
“Chứ sao nữa, nếu ta chỉ cần nói nửa chữ không là lão Mục lại mang bản thỏa thuận đó ra ép ta, nói chẳng phải hồi đầu cô cũng đã đồng ý đó sao? Cô không đồng ý thì tôi có ký tên vào đây không? Tôi ký tên rồi thì phải làm chứ!”
Cô không kìm được liền nói: “Thực ra hồi ấy ngươi cũng có ý định chỉ một thời gian nữa là cho lão Mục bye…”
“Đúng vậy, hồi ấy là nghĩ như thế. Nhưng hiện tại… haizz, đàn bà chỉ được mấy năm ngời ngời sắc xuân đó thôi, đến tuổi như ta bây giờ, lấy chồng rồi, có con rồi, người cũng mập lên rồi, không đấu được với bọn sinh viên nữ trẻ trung nữa!”
“Không đấu được thì đừng đấu nữa.”
“Đâu thể như thế được? Chẳng lẽ ta bỏ ra bao nhiêu thời gian để đào tạo lão Mục ra hồn như thế là để ly hôn với lão, cho bọn ruổi trẻ hưởng thụ à?”
“Thực ra cũng không phải sợ đám ruồi trẻ hưởng thụ, chủ yếu là vì con thôi…”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế, vì con nên phải ngậm đắng nuốt cay. Mặc dù trước mụ vợ cũ, lão Mục lúc nào cũng nhất nhất răm rắp, nhưng các mặt khác không đến nỗi, học xong tiến sĩ rồi, còn lên làm bí thư đảng ủy của viện, nếu ta ly hôn với lão thì tìm đâu được lão nào hơn? Con người đâu thể cái gì cũng muốn được, đúng không?”
Cô định nói “con người có thể hoàn toàn trắng tay, ví dụ như ta”, nhưng cô biết nếu cô nói vậy, chị cả sẽ coi cô là giả vờ giả vịt, lại còn kéo chủ đề đi xa quá, thế nên cuối cùng cô chẳng nói gì nữa.
Chị cả hỏi: “Sao ngươi lại nỡ lòng nào để Vương Đẹp Trai về nước vậy?”
“Ta đâu có thả ông ấy về nước đâu, ông ấy cứ đòi về đó chứ!”
“Đàn ông chỉ thích làm quan, quản một vài mống, nếu là ta, ta cứ làm tiến sĩ khoa học ở Mỹ, m