Polaroid
Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323200

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.

ạn, chán chết đi được...”

“Bố cháu quyên góp tiền cho trường ông ấy à?”

“Vâng.”

“Cháu là người tác động ở giữa ư?”

“Cháu nói với bố cháu mới có ba triệu nhân dân tệ...” Tiểu Mật thanh minh. “Nhưng cô đừng nghĩ ông ấy đến với cháu vì tiền, ông ấy yêu cháu thật lòng, nói mãi đến khi gặp cháu mới biết tình yêu là gì, trước đó sống với cô là... tạm bợ thôi.”

Cô tức lắm, nhưng lập tức ý thức được rằng đây chỉ là cách thể hiện lòng sĩ diện mà thôi, bèn cố gắng đáp thật bình tĩnh: “Tốt mà, thế tại sao cháu lại đá ông ấy?”

“Cháu không thể cứ gặp người yêu cháu là lại yêu người ta, nếu như thế thì cháu đã yêu người khác từ lâu rồi, làm gì đến lượt ông ấy?”

Cô không muốn nói về chuyện tình yêu của hai kẻ đó nữa nên chỉ nói rất đơn giản: “Cảm ơn cháu, để cô nói chuyện với ông ấy.”

Vương Quân gọi điện thoại mấy lần mới túm được Vương Thế Vĩ. Đầu tiên cô chưa nói đến chuyện của Mật Doãn Lệ mà chỉ giục: “Cái đơn đó... anh ký tên chưa?”

Vương Thế Vĩ làm như bây giờ mới biết chuyện đơn từ vậy. “Đơn hả? Đơn gì?”

“Đơn ly hôn.”

Vương Thế Vĩ nói với vẻ rất đau đớn: “Em chưa quên chuyện này hả?”

“Tại sao tôi phải quên chuyện này?”

“Anh đã nói đến nước tuyệt thực cho đến chết rồi mà em vẫn nhắc đến chuyện này à, trái tim em làm bằng sắt ư?”

“Anh đừng diễn bài khổ nhục kế nữa, bồ thì tìm rồi mà còn túm chặt vợ không bỏ là sao?”

“Ai tìm bồ rồi?”

“Anh chứ còn ai vào đây nữa!”

“Anh tìm bồ ở đâu?”

“Tiểu Mật không phải là bồ của anh à?”

“Tiểu Mật nào? Anh chỉ là phó chủ nhiệm khoa, ai cho thư ký[1'> chứ?”

[1'> Trong tiếng Trung, từ “tiểu mật” còn dùng để chỉ “thư ký trẻ”.

Cô giận dữ nói: “Đừng vờ vịt nữa! Ai thèm nói chuyện thư ký gì với anh? Tôi nói là Mật Doãn Lệ!”

“Mật Doãn Lệ là ai?”

“Con gái Mật Kình Tùng, anh giả vờ giỏi thật đấy!”

“Anh không biết em đang nói ai!”

Cô liền mỉa mai: “Anh có vẻ giả vờ hơi quá đà nhỉ? Anh không quen Mật Kình Tùng thì làm sao xin được tài trợ cho khoa anh?”

Vương Thế Vĩ giờ mới hiểu ra vấn đề. “Em đang nói ông sếp họ Mật hả?”

“Không giả vờ được nữa hả?”

“Không hề có ý định giả vờ, bình thường mọi người đều gọi là sếp Mật, không để ý tên đầy đủ của ông ta là gì.”

“Thế tên con gái ông ta cũng không để ý à?”

“Không để ý thật mà, chỉ biết cô ta là một “bồn cầu mạ vàng” nổi tiếng ở thành phố D.”

“Thế có nghĩa là sao?”

Vương Thế Vĩ cười với vẻ khinh miệt. ““Bồn cầu mạ vàng” còn không hiểu à? Đây là cách gọi khá văn minh mà em có thể chấp nhận đấy, nếu em không sợ bẩn tai thì anh nói thẳng với em là ở thành phố D, cô ta có rất nhiều “danh hiệu”, nói thẳng ra là một cái... hố xí...”

Cô cũng đã hiểu được phần nào nghĩa của cụm từ “bồn cầu mạ vàng”, nhưng không hiểu tại sao Vương Thế Vĩ lại dùng những lời lẽ cay nghiệt như thế để nói Mật Doãn Lệ. “Anh tưởng anh dùng những ngôn từ đó để nói về cô ta là tôi tin anh không có quan hệ gì với cô ta ư?”

“Anh chẳng có quan hệ gì với cô ta cả, bất luận em có tin hay không thì đó vẫn là sự thật.”

“Thế sao anh lại xin được tiền tài trợ?”

“Anh không xin cô ta tiền tài trợ...”

“Nhưng anh xin tiền tài trợ của bố cô ta!”

“Em buồn cười thật đấy! Anh xin tài trợ từ bố cô ta lại chứng minh rằng anh có quan hệ mờ ám với cô ta ư? Bố cô ta là nhà từ thiện nổi tiếng, đối tượng tài trợ rất đông, chẳng lẽ những người đó đều có quan hệ bất chính với con gái ông ta à?”

“Ít nhất lão Mục là như thế.”

Vương Thế Vĩ hậm hực nói: “Làm sao em có thể so sánh lão Mục với anh được?”

“Bất luận anh có thừa nhận hay không thì chuyện này vẫn là sự thật, Mật Doãn Lệ đã thừa nhận rồi.”

Vương Thế Vĩ liền khuyên: “Sao em không nghĩ sâu sắc hơn nhỉ, nếu anh có... quan hệ đó với cô ta thì tại sao cô ta lại dồn anh vào chỗ chết chứ?”

Cô chưa hiểu vấn đề. “Cô ta dồn anh vào chỗ chết?”

“Chứ sao nữa, cô ta làm như thế không phải là dồn anh vào chỗ chết à? Tự dưng cô ta bịa chuyện này ra là nhằm ý đồ khiến em ly hôn với anh chứ còn gì nữa.”

Cô biết kiểu suy luận của Vương Thế Vĩ đằng sau câu nói này là gì, nhưng cô không biết rõ có phải anh ta sợ ly hôn như thế thật hay không. Với những biểu hiện của anh ta trong bao năm qua, cô không hề nhận thấy anh ta sợ ly hôn.

Nhưng cô cũng bắt đầu đuối lý: “Nói như anh có nghĩa là anh hoàn toàn trong sạch, Mật Doãn Lệ đang có ý đồ hãm hại anh ư?”

“Rõ ràng là cô ta đang hãm hại anh mà.”

“Tại sao cô ta phải hãm hại anh?”

Vương Thế Vĩ trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh rất nể mặt cô ta rồi đấy, chẳng bao giờ nói chuyện này với ai, nhưng cô ta biến thái quá, dám lấy oán trả ân, định phá vỡ hạnh phúc của anh, đã thế thì anh không nể tình nữa, cô ta làm một thì đừng trách anh làm mười, nói thẳng ra nhé, đúng là cô ta muốn làm chuyện đó... với anh, nhưng anh không đồng ý, không ngờ cô ta có nhiều đàn ông như thế mà còn để bụng và rắp tâm trả thù anh...”

Cô không biết đằng nào mà lần. “Anh đừng nói mình... trong sạch như thế....”

“Anh vốn trong sạch như thế mà! Những gã khác từ nước ngoài về, chẳng có ai là không giấu vợ ăn chơi trác táng cả. Chỉ có anh một lòng dành cho công việc, đến những nơi như massage chân cũng rất ít khi đi,