
cô còn tưởng đó là quan hệ bình
thường của bạn bè cùng khóa, không ngờ đợt ấy là Hứa Đào theo đuổi cô, và cô càng
không thể ngờ được rằng, chuyện của Hứa Đào lại ảnh hưởng đến Vương Thế Vĩ, khiến
anh không dám đến trồng cây si cô nữa.
Tuy nhiên, khi biết Vương Thế Vĩ vì Hứa Đào nên mới không dám theo đuổi cô, Vương
Quân vẫn rất vui.
“ Sao anh nhát gan vậy ?”
“Không phải nhát gan mà…”
“Mà sao?”
“Mà có con mắt nhìn xa trông rộng.”
“Chị cả phòng em nói, với những người không thể cưa đổ, con trai không muốn tốn công
theo đuổi đúng không?”
“Chẳng lẽ con gái không như vậy sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi! Anh coi em đó, rõ ràng biết anh có người yêu mà em vẫn… thích
anh như vậy… ”
Cô liền kể hết cho Vương Thế Vĩ nghe những viễn cảnh thê lương mà mình vẽ ra, anh
lắc đầu nói :
“ Em giỏi tưởng tượng thật đấy, ngay cả chuyện tảo mộ cũng còn nghĩ đến được ?
Không sợ xui xẻo à ? ”
“ Cái đó thì có gì xui xẻo ? ”
“ Ừ, thôi thì không xui xẻo. Nhưng đợi đến lúc lâm chung em mới chạy đến nói cho anh
biết em thích anh thì giải quyết được gì nữa ? ”
“ Thì để anh biết thôi mà. ”
“ Biết cũng giải quyết được gì ? Người đã chết rồi còn đâu… ”
“ Lẽ nào anh không thích có người… yêu thầm anh cả đời à ? ”
“ Không phải không thích, mà là… chẳng giải quyết được gì cả. ”
“ Thế anh cảm thấy như thế nào mới là… giải quyết được ? ”
Anh liền ôm chặt cô. “ Như em đây này… đến tận đây thăm anh… ”
Cô cũng ôm chặt anh. “ Em sẽ… yêu anh suốt đời. Còn anh thì sao ? ”
Anh không trả lời.
Cô hơi buồn nhưng cũng không dám hỏi thêm, sợ anh lại nói ra điều cô không muốn
nghe.
Một lát sau, anh nói với giọng quả quyết : “ Thực ra em không yêu anh. ”
Cô giật bắn mình. “ Ai bảo thế ? ”
“ Anh bảo. ”
“ Tại sao anh lại nói thế ? ”
“ Vì chỗ này của em khô lắm. ”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay anh chỉ vuốt ve ở phần trên của cơ thể cô, không biết đã
chuyển xuống phía dưới từ lúc nào, giờ tay anh đang đặt trên chỗ đó.
Vừa nãy cô chỉ tập trung vào việc tra khảo tại sao anh không đến theo đuổi cô, giờ mới phát hiện ra bàn tay anh đang đặt ở chỗ đó của cô. Cô ngại ngùng gạt tay anh ra, miệng lẩm bẩm : “ Chỗ này khô chứng tỏ em không yêu anh ư ? ”
“ Dĩ nhiên rồi. ”
“ Ai bảo thế ? ”
“ Anh bảo. ”
“ Dựa vào đâu mà anh nói thế ? ”
Anh liền cười. “ Chuyện này thì ai mà chẳng biết. ”
“ Ai mà chẳng biết ? Sao em lại không biết ? ”
“ Em giả vờ đúng không ? ”
Cô ghét nhất là bị người khác nghi ngờ và bảo cô nói dối nên hậm hực đáp : “ Không
biết thì em bảo không biết, em giả vờ làm gì ? ”
“ Em học thạc sĩ rồi mà còn không biết chỗ này khô có nghĩa gì à ? ”
“ Việc này thì liên quan gì đến chuyện học thạc sĩ ? ”
Anh nhìn cô một lát rồi lẩm bẩm : “ Nếu em yêu anh, anh ôm em, hôn em thì em phải…
rung động. ”
Cô vội vàng thanh minh : “ Em có rung động đó chứ ! ”
Anh liền mắng : “ Em rung động cái con khỉ ! ”
“ Dĩ nhiên là em rung động chứ ! ”
“ Em rung động thế nào ? ”
“Em… cảm thấy… rất ngọt ngào.”
“Thế gọi là rung động à?”
“ Không gọi là rung động thì gọi là gì ? ”
“ Đấy là động não… ”
“ Thế anh bảo rung động là phải thế nào ? ”
Anh định nói gì xong lại thôi.
“ Nói đi, rốt cuộc là thế nào ? ”
“ Em không biết thật à ? ”
“ Thật mà. ”
“ Haizz, anh thực sự không thể tin em ngần này tuổi rồi mà… chuyện này cũng không
biết. ”
Cô hỏi với vẻ không vui : “ Ngần nào tuổi hả ? Ý anh là em… già lắm rồi ư ? ”
“ Không, anh không có ý đó, ý anh là… con gái đến tuổi của em, kiểu gì cũng phải… hiểu
những chuyện này rồi chứ ? Không phải nữ thập tam là gì ? ”
“ Vâng, dậy thì ở tuổi mười ba mà. ”
“ Thế chẳng lẽ… em… chưa bao giờ… thấy ẩm à ? ”
Cô vẫn không hiểu. “ Ấm gì cơ ? ”
“ Không phải ấm, mà là… không thấy ẩm ướt à ? ”
“ Ẩm ướt ? Ẩm ướt cái gì ? ”
“ Thì chỗ này… ẩm ướt ấy, chảy nước đó. ”
Cô nghe mà sởn gai ốc, liền phủ nhận luôn : “ Không có. ”
“ Em xem phim sex cũng không ẩm à ? ”
“Em chưa bao giờ xem loại phim đó.”
“Thế đọc truyện sex em không thấy ẩm à?”
“Em cũng chưa bao giờ đọc truyện sex. Hồi cấp ba, bố mẹ em không cho em đọc những
loại sách đó.”
“Thế vào đại học rồi mà bố mẹ em vẫn không cho em đọc truyện sex à?”
“Vào đại học họ không quản lý em nữa. Em cũng đã mượn rất nhiều truyện đển đọc…”
“Chắc chắn em toàn mượn tiểu thuyết Quỳnh Dao!”
“Không, em còn mượn các sách khác nữa.”
“Chắc chắn toàn thể loại như tiểu thuyết Quỳnh Dao, suốt ngày chỉ yêu đương, khóc lóc, chẳng biết thưởng thức chuyện diêm hỏa nhân gian là gì…”
“Thế chuyện diêm hỏa nhân gian mà anh nói là gì?”
“Chẳng phải em đang thưởng thức chuyện… diêm hỏa nhân gian đó sao?”
Anh buông cô ra, nằm ngửa trên giường, đặt hai tay sau gáy.
Cô đoán anh đang giận nhưng cô không biết mình đa làm sai ở điểm nào, không kìm
được bèn hỏi: “Thế chắc... Tông Gia Anh cũng vậy nhỉ?”
Anh không nói gì.
Cô vẫn chưa chịu buông tha. “Rốt cuộc có phải thế không?”
Anh hậm hực nói: “Em muốn biết thật à?”
“Vâng.”
“Nói em không được giận đó nhé!”
“Vâng, em không giận.”
“Cô ấy… không thế, chỉ cần anh ôm và hôn cô ấy, cô ấy sẽ… ẩm ướt.”
Cô