Teya Salat
Cô Em, Nhầm Giường Rồi

Cô Em, Nhầm Giường Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323092

Bình chọn: 7.5.00/10/309 lượt.

tật những vị thần biết và chưa biết tên, cho tôi qua ải đi sau này tôi sẽ học bài mà!

"- Hán Khanh, vào lớp mới chưa được bao lâu, đã gian lận thi cử rồi?

"

Giọng cô giận dữ nhưng vẫn mềm mỏng đến toát mồ hôi. = =

Í, tôi thoát rồi!!

Đang cười sung sướng, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, hình như lúc nãy tôi đã hồn nhiên ném phao sang bàn của bạn Hán Khanh gương mẫu bên cạnh....

Đôi mắt hắn ta như có lửa cháy tí tách, nhìn tôi căm hận.

Tiêu rồi, nếu hắn nổi khùng khai tên tôi và đám con trai trong lớp bày trò, thì tiêu chắc rồi.

Nhưng, sự việc lai không như tưởng tượng.

Sau khi bị tịch thu bài, Hán Khanh ngoan ngoãn theo cô Hùng xuống phòng Giám thị viết bản kiểm điểm, tuyệt nhiên không hé răng.

Chỉ là trước khi ra khỏi cửa lớp, hắn nhìn tôi một lúc với cặp mắt có hình giá treo cổ, trên trán mang một thông điệp: cậu teo rồi cưng ạ. -_-

-------- Tóc tôi dựng đứng -----

Cuối cùng, giờ kiểm tra cũng kết thúc.

Khi cô Hùng ra khỏi lớp một lúc, đột ngột có tiếng hét của Mì Xào Giòn:

"- Thắng ơi hình như mày làm phao nhầm rồi!

"

Thắng - tên cậu con trai cả gan ịn phao lên lưng cô Hùng, gầm lên:

"- Đừng hòng doạ tao. Đừng có đùa!

"

Mì Xào Giòn nét mặt thê thảm như bãi phân mèo, lắc đầu chìa quyển sách giáo khoa ra chỉ chỉ.

Thắng nhìn một lúc, sau đó kêu

"trời

" một tiếng rồi bất tỉnh.

Hay nói đúng hơn, là cả lớp cùng nhau lăn ra bất tỉnh.

Từ đó trở đi, ai nhắc đến từ phao là thế nào mặt tôi cũng chuyển sang màu xám ngoét. Thật ra học bài kĩ lưỡng, chính là cách có điểm

"10

" dễ dàng nhất.

Và rồi, trời ơi, tôi còn đắc tội với anh bạn Hán Khanh ngồi bên cạnh nữa... Hắn ta sẽ trả thù tôi rất thê thảm, chiều nay về nhà, chắc tôi phải cuốn gói sang biên giới trốn mất thôi.

Tội lỗi, tội lỗi, haizzz.

Thật không may, lần này trực giác tôi lại rất đúng. Sau này, tôi đã bị anh bạn đó trả thù đến sống dở chết dở, khốn khổ cùng cực...

Oan gia ngồi cùng bàn, chẳng chóng thì chầy cũng có hoạ lớn, câu nói đó rõ ràng là dành riêng cho sự kiện đáng ghi nhớ này...

Haizzz...“- Khiết Du, não cậu rõ ràng không có nếp nhăn.” Hán Khanh cười thô bỉ nói.

..................

“- Nói!!!”

“- Tớ không biết, đánh chết tớ cũng không biết!!!”

“- Rắc rắc rắc!!!”

Vào giữa giờ ra chơi, từ trong lớp 11A3 bỗng vọng ra những tiếng động dị thường.

Nếu chúng ta thử tò mò lại gần, nhìn vào trong, sẽ còn một cảnh tượng muôn phần dị thường hơn thế nữa….

Tôi một chân đạp lên bàn (rất may hôm nay có tiết Thể dục, không phải mặc váy = =) rất hùng dũng, nắm lấy cổ áo Mì Xào Giòn, rít lên:

“- Tiểu tử to gan, dám làm không dám nhận??”

Mì Xào Giòn mặt mày xám ngoét:

“- Tớ thật sự không biết….”

Rắc rắc rắc!!! Tôi bẻ tiếp cây thước thứ hai, ném xuống đất.

Toàn bộ con trai trong lớp đứng thành một vòng tròn quanh bàn của Mì Xào Giòn, lấm lét nhìn nhau.

“- Tôi hỏi lần cuối, có phải cậu dán kẹo cao su Doublemind lên ghế Hán Khanh không?” Mắt tôi long lên sòng sọc, nhìn Mì Xào Giòn gầm gừ.

Cậu ta gào lên đau đớn:

“- Không phải Doublemind mà là Big Baboon!”

Đám con trai đứng xung quanh nhìn nhau lắc đầu. Bạn trẻ này thật sự trình độ quá thấp kém.

Khoé miệng tôi cong thành một nụ cười ngọt ngào, nhìn kẻ đang co rúm trước mặt:

“- À há, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận. Trẻ ngoan không nên nói dối, như thế là rất hư, đúng không?”

Mì Xào Giòn toát mồ hôi lạnh, máy móc gật đầu:

“- Là tớ, tớ làm. Không liên quan gì đến mấy tên kia…”

Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn tít của Mì Xào Giòn, híp mắt nói:

“- Tiểu anh hùng, rất có chí khí.”

Mì Xào Giòn: “………….”

Đầu Đinh biến tiếng cười khùng khục thành một tiếng ho rất nghệ thuật.

“- Vậy, nếu thật sự thủ phạm là cậu…” Tôi mân mê mẩu thước gãy, giọng nói ém xuống thành dịu dàng đến quái dị…

Bọn con trai xung quanh chắp tay cầu nguyện cho linh hồn của Mì Xào…

“- Thì mau phun ra, kẹo cao su đó cậu mua ở đâu?” Tôi cười toe toét.

Mì Xào Giòn ú ớ…

Ô ô ô… Cô ấy hỏi nguồn gốc của mớ kẹo đó, chẳng lẽ là định đến đốt cửa hàng? Trả thù cho Hán Khanh? Mới gặp có một ngày mà họ đã tình sâu nghĩa nặng như vậy, thật sự Mì Xào mắc tội khi quân rồi – Đám con trai thâm thuý nhìn nhau.

Bằng chất giọng run run, Mì Xào Giòn nhìn tôi, mắt ầng ậng nước:

“- Khiết Du, tha cho tớ. Tớ làm vậy bởi vì tưởng hắn chọc ghẹo cậu…”

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, lắc lắc đầu:

“- Hán Khanh không chọc ghẹo tôi.”

Thật ra hắn chỉ quấy rối, sàm sỡ, khinh bỉ, biến thái với tôi thôi!

Mì Xào Giòn lập tức liến thoắng, ánh mắt loé lên sự thâm hiểu:

“- Đương nhiên…đương nhiên là không chọc ghẹo. Tha cho tớ lần này đi, chỗ kẹo đó chính là lấy từ cửa hàng của dì tớ đó. Lần sau tớ sẽ rút kinh nghiệm, không trêu chọc bạn trai của cậu nữa…”

BẠN TRAI???? Hai chữ đó dội một dư âm chát chúa trong đầu tôi…

“- Mì Xào, cậu làm ơn nhắc lại, cậu vừa nói cái gì?”

Cậu ta lắp bắp sợ hãi:

“- Thì tớ nói…”

“- Tôi thà làm bạn gái của quả xoài còn hơn nhận tên đó là bạn trai. Đầu óc các cậu bị kiến tha hết rồi à? Muốn chọc điên bản cô nương đúng không????” Tôi gào lên.

Bọn con trai trong lớp càng nghe càng thấy đầu mình ong ong u u…

“- T