Snack's 1967
Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326074

Bình chọn: 8.5.00/10/607 lượt.


“Thúc thúc.” Điệp nhi cùng Bình nhi vừa muốn làm nũng.

Quỷ Mị liền vung tay điểm huyệt làm các nàng mê man, hắn cũng không dám lĩnh giáo bản lĩnh làm nũng của các nàng, công phu dụ người kia quả là làm cho hắn ăn không tiêu.

Bất quá vẫn nghe được các nàng nhắc tới mụ mụ, hắn thật cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân đã dưỡng ra kẻ dở hơi như vậy, ngày mai hảo hảo nhìn một cái xem đó là dạng nữ nhân gì.

Sáng sớm tinh mơ Điệp nhi cùng Bình nhi liền tức giận trừng mắt nhìn Quỷ Mị một câu cũng không nói.

Quỷ Mị cũng không để ý tới các nàng, biết hai nha đầu này là vì ngày hôm qua điểm huyệt ngủ của các nàng mà tức giận.

“Ăn điểm tâm này xong rồi sẽ lên đường.” Hắn đem điểm tâm đưa đến trước mặt các nàng.

“Không ăn.” Cái đầu nhỏ uốn éo, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, đồng thời quay mặt đi thở phì phì nói.

Quỷ Mị buồn cười nhìn các nàng , cố gắng ăn nói: “Cho dù không ăn cũng không sao, dù sao cũng không phải ta muốn gặp mụ mụ, ta có thời gian chờ các ngươi khi nào ăn xong điểm tâm thì lúc đó xuất phát.”

Nghe thấy hắn nói như vậy Điệp nhi cùng Bình nhi liếc mắt nhìn nhau, không tình nguyện quay đầu lại bắt đầu ăn cơm sáng, ai bảo các nàng nhớ mụ mụ chứ.

Một khoái mã đứng ở dưới chân Thiên Sơn , Quỷ Mị ôm các nàng xuống ngựa, rốt cục cũng đã đến.

“Thúc thúc đây là Thiên Sơn sao?” Điệp nhi ngửa đầu nhìn ngọn núi cao lớn trước mắt hỏi.

Quỷ Mị còn chưa có trả lời , chợt nghe ở phía sau, tiếng vó ngựa đang chạy nhanh từ xa đang đến gần.

Điệp nhi cùng Bình nhi quay đầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc kia đang phóng nhanh đến, liền giang hai cánh tay chạy tới.

“Mẹ.”

“Là các con.” Vân Phi Tuyết phóng người một cái, liền từ trên lưng ngựa thi triển khinh công bay xuống dưới, ôm lấy các nàng.

“Điệp nhi Bình nhi để cho mụ mụ nhìn xem các ngươi được không?” Nàng lập tức buông các nàng ra, cao thấp cẩn thận đánh giá , thấy các nàng thật sự lông tóc vô thương mới nhẹ lòng.

“Mẹ à! chúng ta tốt lắm, chúng ta rất nhớ ngươi.” Điệp nhi cùng Bình nhi làm nũng, ở trên mặt của nàng hôn một cái, ôm chặt lấy cổ của nàng.

“Mụ mụ cũng rất nhớ các ngươi.” Vân Phi Tuyết cũng ôm chặt các nàng, đột nhiên nghĩ đến các nàng vụng trộm chạy ra ngoài, lập tức buông các nàng ra , ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm các nàng: “Nói, vì cái gì vụng trộm chạy ra? Các ngươi không biết bên ngoài nhiều nguy hiểm sao?”

“Mẹ! chúng ta biết sai rồi.” Điệp nhi cùng Bình nhi quyệt cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nhìn nàng , các nàng biết thời điểm như vậy trăm ngàn lần không thể cùng mẹ tranh luận, vẫn là ngoan ngoãn nhận sai mới là tốt, không nghĩ tới mụ mụ nhanh như vậy đã phản ứng lại trách cứ các nàng.

Nhìn thấy hai hài tử nhu thuận nhận sai đứng ở nơi đó, Tiêu Nam Hiên một trận đau lòng, đây đại khái chính là huyết mạch liền tâm, đi qua nói: “Được rồi, không cần trách cứ các nàng nữa.”

Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, vừa gặp mặt đã bắt đầu che chở rồi về sau còn phải sao nữa.

Điệp nhi cùng Bình nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn thúc thúc trước mắt mang mặt nạ màu bạc này thay chính mình nói lời hay.

Tiêu Nam Hiên vừa kích động lại khẩn trương đứng ở nơi đó nhìn hai gương mặt đáng yêu, lại không biết nên làm cái gì? Muốn ôm lấy các nàng lại sợ các nàng sợ hãi, muốn nói cái gì đó? Lại không biết nên nói cái gì? Dù sao người làm cha như hắn đột nhiên đến, không biết bọn họ có thể chấp nhận hay không?

Cha con ba người liền như vậy cứ nhìn nhau.

Điệp nhi cùng Bình nhi khẽ cau mày, ánh mắt đều là nghi hoặc, rõ ràng là không biết vì cái gì các nàng thấy thúc thúc này rất thân thiết,rất muốn thân cận hắn.

“Mẹ ơi! Người kia là ai vậy?” Đã lâu Bình nhi mới nhỏ giọng ở bên tai của nàng hỏi.

Vân Phi Tuyết lấy tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của các con nhẹ giọng hỏi:” Điệp nhi Bình nhi các ngươi không phải muốn biết cha là ai chăng? Muốn biết hắn ở nơi nào sao?”

“ Có chứ! Mẹ ơi, cha đến đây sao? “Các nàng mở to hai mắt.

“Ân ! hắn đến đây! hắn tới tìm chúng ta rồi nha!.” Vân Phi Tuyết ôn nhu gật gật đầu sau đó nhìn Tiêu Nam Hiên đến: “ Người kia là cha, chạy lại kêu cha đi các con “

Điệp nhi cùng Bình nhi ngẩng đầu nhìn hắn cũng không động đậy,các nàng là rất muốn cha nhưng là thời điểm cha thật sự ở trước mắt các nàng cũng không biết nên làm cái gì? Cha sẽ thích các nàng sao?

“Điệp nhi ! Bình nhi!” Tiêu Nam Hiên tay run nhè nhẹ vươn đi, gọi tên con gái, vui sướng trong lòng hắn đã muốn không có cách nào biểu đạt.

“Đi nhanh đi.”Vân Phi Tuyết thúc giục các nàng.

“Cha.” Điệp nhi cùng Bình nhi đi qua khứ thanh âm nhỏ bé mang theo xa lạ.

Tiêu Nam Hiên lập tức đem các con ôm vào trong ngực ,liền như vậy gắt gao ôm, đây là con gái của hắn, năm năm rồi hắn cư nhiên là ôm các con lần đầu tiên .

“Cha ngươi vì cái gì không đến tìm chúng ta cùng mẹ ? Có phải cha không thích chúng ta hay không?” Điệp nhi ở bên tai hắn hỏi, vấn đề này nàng suy nghĩ đã lâu rồi.

“Không! không phải cha rất thích các con, thực xin lỗi ,cha hiện tại tìm được các con về sau nhất định sẽ bên các con mãi mãi .” Tiêu Nam Hiên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn các con ,về