
ng hoảng sợ.
Mà nguyên nhân tình huống này, không phải là do hắn sao?
Lăng Dục Vĩ trong lòng giống bị cái gì đâm một chút, lập tức lảng tránh ánh mắt của cô, ý cười đối với mẹ nói:“Mẹ, đừng tức giận, con không phải là đang muốn tạo hành tung mơ hồ sao?
Như vậy có cảm giác là đại hiệp thần bí nha! Sau đó ngươi chính là mẫu
thân đại hiệp , có hay không thực uy phong?”
-“Uy phong cái đầu con !”
Lăng mẹ bị hắn làm cho bật cười, nhân cơ hội này, Lăng Dục Vĩ hướng
Hàn Thấm âm thầm dùng ánh mắt, muốn cô mau rời đi hiện trường, về phần
mẹ, để hắn thu phục là được.
Hàn Thấm tiếp thu tin tức của hắn, biểu tình trên mặt cơ hồ cứng lại, chậm rãi nổi lên tia ấm áp. Hắn vẫn là quan tâm đến cô, phải vậy không?
Chính là một chút ơn huệ nhỏ, cô có thể vì thế cảm động không thôi,
Hàn Thấm thế này mới thừa nhận chính mình thật sự thực vô dụng, vô luận
lại như thế nào kiên cường, cuối cùng vẫn đứa ngốc bị tình yêu nắm cái
mũi dắt đi .
Trở lại trong phòng, Hàn Thấm mệt mỏi ngồi xuống bên bàn trang điểm, mệt đến ngay cả cặp tài liệu đều không còn đủ sức cầm.
Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi xảy ra ở phòng khách, cô khó có thể hình
dung đến tột cùng là tốt là xấu. Lăng Dục Vĩ không phải muốn cùng cô
không can thiệp chuyện của nhau sao? Nhưng hắn lại nguyện ý vì cô đứng
ra, làm cho nguyên bản lửa tình trong cô đang lụi dần , lại nóng cháy
thiêu đốt lên.
Hắn nhất định phải thay đổi thất thường như vậy sao? Giống như lần
lượt hắt cho cô nước lạnh, lại tiếp sau đó cho cô hy vọng, sẽ chỉ làm
cô lúng túng giữa yêu cùng không yêu , loại cảm giác lo được lo mất này, đối với cô không khác gì là một loại tra tấn.
Nhưng thật đáng thương lại thật đáng buồn thay , cô thà rằng lần lượt chịu loại tra tấn này , cũng không hy vọng hai người tình yêu thật sự
trở về bằng không.
Mở ngăn kéo ra ,Hàn Thấm lại vô thức mở ra bức vẽ. Mỗi khi đêm dài
yên tĩnh cô quạnh, cô luôn mở ra xem đi xem lại bức vẽ này, nhớ lại
trước đây cô cùng hắn hài hòa ở chung, lại coi như là một loại khích lệ
chính mình, nói cho chính mình bất luận như thế nào vất vả, không cần dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này.
Một ngày nào đó, cô sẽ lại cười sáng lạng như trong bức vẽ này!
Hàn Thấm lâm vào suy nghĩ sâu xa, không phát giác Lăng Dục Vĩ vào
cửa, đi thẳng tới chỗ cơ, không cẩn thận đá đổ cặp tài liệu của cô, cô
mới giật mình nhận ra.
-“A!” Cô vội vàng đem bức vẽ cất vào trong ngăn kéo,không cẩn thận làm bị thương ngón tay, đầu ngón tay bị sứt miếng da.
-“Cô kích động cái gì? Tay chảy máu rồi kìa!” Lăng Dục Vĩ
nhìn thấy cô chảy máu, nhất thời cũng quên mục đích tiến vào phòng của
chính mình , vội vàng từ ngăn tủ khác lấy ra hộp sơ cứu , đem tay cô bôi thuốc cầm máu.
Hàn Thấm cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của hắn ở trên tay trắng nõn của cô vuốt ve, một loại cảm giác như được bảo hộ an toàn tự nhiên sinh ra, cái cảm giác đau đều đã quên mất.
-“Mẹ hôm nay nói cái gì với cô?” Bởi vì cảm thấy không khí
trầm mặc có chút xa lạ, cũng vì quá xấu hổ, Lăng Dục Vĩ một bên thay cô
bôi thuốc, một bên mở miệng nói.
-“Không phải tại tôi sao?” Cô cười khổ.“Ở nhà thời gian quá ít, lại không biết chồng mình đi nơi nào……”
Quả nhiên. Hắn quan tâm nói:“Mẹ nói, cô chỉ cần nghe một chút. Bà ấy luôn luôn thích giáo huấn, sẽ không thật sự đối với cô hà khắc hoặc ngược đãi.”
-“Tôi biết. Bất quá tôi cảm thấy bà nói có chút đạo lý, hành tung của chồng, người vợ không hề hay biết tựa hồ thật sự có chút khoa
trương. Dục Vĩ……” Cô đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt mang theo thỉnh cầu.“Về sau mặc kệ đi nơi nào, anh nguyện ý nói cho tôi biết được chứ?”
Cảm nhận được sự ôn nhu của cô, Lăng Dục Vĩ vẫn không nhìn cô, tay ngừng động tác, tránh nặng tìm nhẹ nói:“Điều này có vẻ không quan trọng.”
-“Coi như là tôi thỉnh cầu anh được chứ? Tôi không nghĩ mỗi ngày
đều bị mẹ truy vấn chuyện như thế này, lại luôn trả lời không được.” Và quan trọng yếu là, cô không hy vọng hai người vĩnh viễn giống như
hai người người xa lạ , chuyện lần này có lẽ là một cái cơ hội, làm cho
cô có thể cùng hắn có chút thời gian tiếp xúc.
Nhưng mà hắn không muốn đối mặt với thức tế, nhìn vẻ mặt hòa nhã của
cô, hắn căn bản phân không rõ là thật tâm hay là giả ý. Nhưng khi nàng
mỗi lần tiếp cận hắn, hắn chỉ có thể lại lần nữa dùng ngôn từ không tốt
để ngụy trang chính mình.“Đủ! Đầu tiên là tiền tài, hiện tại là chỗ đi, cô liền nghĩ như vậy muốn khống chế tôi sao?”
Lại một lần nữa , Hàn Thấm lại lần nữa bị hắn đâm bị thương. Hắn có
thể không tín nhiệm cô, nhưng không cần lại nhiều hơn làm tổn thương cô.
Nhắm mắt lại, cô thật sâu thở dài .“Anh nhất định phải bén nhọn
như vậy sao? Nếu không muốn , nói thẳng ra là tốt rồi, tôi sẽ không bức
anh, không cần nói lời cay nghiệt làm tổn thương người khác như vậy.”
Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô, Lăng Dục Vĩ biết chính mình quá
mức xúc động, không cẩn thận biến cô thành vật hy sinh cho tính bốc đồng của mình.
Nhưng lời giải thích hắn khônng làm sao nói ra được, bởi vì hắn không nghĩ yếu thế trước cô, vì thế hắn không hề nhiều lời, đem tay cô