
anh lại xin lỗi
Nó vẫn không quay đầu lại hỏi anh,nó ngờ vực suy nghĩ của mình
Windy xoay người nó lại,anh nhìn sâu vào mắt nó,mi nhẹ lên vầng trán nó rồi nói
-thật sự anh xin lỗi,anh đã không giữ lời hứa với em,anh hứa lần sau
sẽ không bao giờ vậy nữa,sẽ không bao giờ bỏ mình em ăn cơm một mình...
-thôi,không sao mà,em không sao
Chưa để windy nói hết câu,gia gia đã cắt ngang lời anh,lại quay mặt đi
để anh không thể nhìn thấy "giọt nước" đang chuẩn bị rơi kia
"windy,sao đến giờ anh vẫn như vậy,em thật sự tin anh,thật sự muốn tin
anh...nhưng sao anh luôn làm em thất vọng...anh đã không thành thật,giá
như có chút gì đó anh k lừa dối em thôi...em sẽ tin...nhưng trong toàn
bộ câu chuyện này...anh vẫn nói dối,đúng,em cần anh trong những bữa
cơm"gia đình"...nhưng đó đâu phải là cái thật sự em muốn,anh hiểu
không,sự quan tâm của anh và em muốn chính mình cũng có thể quan tăm anh dù là chuyện nhỏ nhất...anh hứa,rồi anh lại hứa...liệu rằng anh có thể
làm được điều anh hứa không...khi xung quanh anh còn quá nhiều thứ vui
mà anh luôn tới,em đã thầm hi vọng rằng tất cả những gì xảy ra và tận
mắt em thấy chỉ là hiểu lầm thôi,nhưng...nhưng...anh lại nói
thế...thực lòng...thực lòng...em-không-thể-tin...".Nghĩ đến đây,nước mắt nó lại không thể ngừng rơi....
*trường sky
-cậu biết gì chưa-một nam sinh tỏ ra vô cùng hào hứng
-chuyện gì thế,cậu nói đi-người này cũng vô cùng tò mò
-Hồng Khôi sẽ học trường mình,hơn nữa lại học lớp đặc biệt nữa đó
-ồ...
Khi đi ngang qua hành lang,gia gia đã vô tình nghe thấy,điều đó lại càng tăng thêm 1 nỗi buồn trong lòng cô "hừmm,thì ra cô ta chuyển về đây để
có thể gần windy"...
Cái cảnh hôm qua,người con gái ngồi cạnh anh là Hồng Khôi khiến cho nó thêm buồn
*****************
Tiếp nez
*****************Tâm trạng đó cứ theo nó khi cả vào
lớp học,vẫn như cũ,nó ngồi ở giữa windy và N.Duy,mắt chăm chú nhìn vào
cuốn sách như đang đọc và đọc,tất nhiên 2 chàng trai bên cạnh có thể
thấy được sự khác lạ đó...nhưng...không ai dám làm gì cả...N.Duy thi
thoảng lại quay sang lén nhìn xem nó như thế nào nhưng cái biểu hiện như không có gì của nó khiến cậu cảm thấy thật sự bất lực...cậu muốn giúp
nó nhưng không biết phải giúp như thế nào.Chưa bao giờ cậu thấy mình vô
dụng thế này,ngay đến làm cho người con gái cậu "thương" vui vẻ hạnh
phúc cậu cũng không làm được.thấy cô ấy đau khổ ngay trước mặt mà cũng
phải giả vờ như không thấy.cái mạnh mẽ của vỏ bọc bên ngoài nó còn
quá dày khiến cho không ai có thể tiến đến gần được.nghĩ đó rồi cậu cũng chỉ biết lắc đầu chán nản rồi cố gắng tập trung và việc làm đang dở
Còn windy,trong lòng anh hôm nay có 1 cảm giác lạ...rất lạ...báo trước
sẽ là 1 chuyện không hề tốt đẹp sẽ xảy ra...không biết có phải thái độ
đó của nó làm anh suy nghĩ nhiều nên ra vậy hay là...cái sự việc sắp xảy ra sẽ là thật.nhìn nó mắt cứ chăm chú đọc,không thèm nhìn anh lấy 1 cái như mọi khi,anh sai...đúng thực sự người sai là anh...nhưng không lẽ nó không nhìn thấy sự thành khẩn xin lỗi trong anh sao?...nó buồn,anh làm
sao có thể vui được đây,huống gì...huống gì đó là tại anh nữa.nghĩ đó
thôi mà anh giận quá,nó làm cho không khí quanh anh gần như ngạt thở,y
như là anh đang trong 1 căn phòng,mà ở đó người ta đang rút dần ra hết
khí oxi...quá ngột ngạt,anh không thể chịu
đựng được sự thờ ơ,lạnh lùng của nó,thà như nó khóc,nó đánh anh,nó nói
thẳng là nó rất giận anh....còn hơn là nó cứ giữ thái độ yên lặng như k
có chuyện gì xảy ra.quá bức bối,anh quay đầy lại phía nó,đang định hỏi
cho rõ ràng thì..tiếng ngài hiệu trưởng đằng hắng phía trên lớp,tất cả
mọi người ai cũng dừng các hoạt động của mình lại mà ngước lên,duy chỉ
có nó vừa thấy ngài hiệu trưởng xong là lại cúi đầu xuống,tỏ ra không
quan tâm,vì thật sự,nó biết ngài sắp thông báo chuyện gì....còn chuyện
gì khác nữa đây,ngoài chuyện sẽ khiến cho windy thực sự sẽ rất vui khi
bên cạnh người con gái mà anh thích
-tôi rất hân hạnh được giới thiệu với các bạn rằng tập thể lớp này sẽ có thêm 1 học sinh mới-nói xong,ngài quay ra phía cửa lớp,học sinh trong
lớp thì nhốn nháo lên xem đó là ai-mời em vào-nói rồi ngài hiệu trưởng
tiếp lời-các em làm quen với nhau đi
Lời ngài hiệu trưởng vừa dứt,cả lớp như sắp vỡ tung bởi những tiếng la
hét,đập bàn rầm rộ của những học sinh nam quá khích,còn đám học sinh nữ
thì bí xị,bởi đó không phải là "bạch mã hoàng tử"
-Hồng Khôi,Hồng Khôi,Hồng Khôi.....
Tiếng tung hô cái tên đó khiến gia gia thật sự khó chịu,chưa bao giờ tâm trạng nó tồi tệ như thế này,nó đứng dậy và ra trong sự ngỡ ngàng của
nhiều người,trong đó ngỡ ngàng nhất là windy và N.Duy,không ngờ nó lại
tỏ ra quá khích như thế...1 người hiểu nguyên nhân và 1 người...mụ mờ
không rõ.
Phía trên lớp có 1 nụ cười nửa miệng đang tỏ ra đầy đắc thắng,môi mấp máy mở lời
-chào các bạn,mình là Hồng Khôi,từ nay sẽ học cùng các bạn,mình còn rất nhiều thiết sót...mong các bạn giúp đỡ
Nói xong cô ta cúi đầu chào rất lịch sự,những tràng pháo tay rầm rầm
vang lên,cô ta nhếch