
đứa trẻ cùng tuổi cả ngày chạy theo người lớn đòi kẹo, cũng không đáng yêu chạy đi chơi đùa với bạn cùng tuổi. Đứa trẻ không có ba mẹ bên cạnh giống như mấy ngày liền không có thức ăn vào bụng.
Đáy mắt ông giáo già hiện lên một chút thương xót, vuốt ve bàn tay của cậu bé, “Hạo Hạo, hôm nay bảo bà nội làm vằn thắn cho chúng ta ăn được không?” Ông dùng giọng nói từ ái hỏi.
Cậu bé nghe thấy thì mấp máy môi, gật gật đầu, “Vâng ạ!”
Một già một trẻ nắm tay nhau, chuẩn bị quẹo vào ngã ba phía trước, đột nhiên, đầu bên kia ngõ có một chiếc mô tô đi qua, vì tốc độ cao nên ông giáo già chỉ kịp xoay người bảo vệ cậu bé, mắt thấy chiếc mô tô sắp tông vào hai người, người lái xe vội đảo tay lái để chiếc xe lệch sang bên kia.
“Rầm!” một tiếng, đối phương cùng chiếc xe ngã xuống trước mặt hai người!
“Aizzz!” Người lái xe ngã xuống đất vô cùng chật vật.
“Không sao chứ cậu trai trẻ?” Ông giáo già hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì tranh thủ vươn tay đỡ đối phương lên.
Người kia cùng lắm chỉ là một cậu thanh niên mười mấy tuổi, tay dài chân dài, màu da hơi đen, ngoại hình cũng rất khá. Cậu ta khoát tay với ông giáo, xoa cái mông rồi từ từ đứng lên, vẻ mặt rất đáng thương.
Chắc là do dáng vẻ xoa mông của đối phương quá khôi hài nên gương mặt nhỏ của bé trai đứng một bên không nhịn được mà hiện ra vẻ vui vẻ đáng yêu.
“Cậu nhóc kia, trông thấy anh đấu vật em vui thế cơ à?” Thiếu niên ngồi xổm xuống trước mặt bé, vừa cẩn thận nhìn ngắm gương mặt bé vừa xoa xoa vai đáng thương hỏi.
Bên kia ông giáo già buông sách trong tay xuống, chuẩn bị giúp cậu ta nâng xe mô tô dậy.
Cậu bé chớp chớp mắt, nhìn thiếu niên không nói lời nào. Đôi mắt đen của thiếu niên xẹt qua một chút vui mừng, sau đó cậu ta cứ ngồi xổm trước mặt cậu bé như vậy, mỉm cười với bé, hàm răng trắng lộ ra, “Chào em, nhóc con, rất hân hạnh được biết em. Anh tên là Nham Đương.”
***
Xế chiều hôm đó sau khi Chu Cảnh Diệu gọi điện xong, cấp dưới đã đưa cho anh một bản điều tra về người nuôi dưỡng đứa trẻ kia. Xem hết bản tư liệu, anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó cho người điều tra thêm nhiều hồ sơ cũ.
Vào lúc nửa đêm, anh đảo hết những hồ sơ kia xem được hơn một nửa, tâm trạng trở nên nặng nề.
Về ông giáo già, rất nhiều năm trước ông là giáo sư được các trường đại học cao đẳng tranh nhau thuê. Nhưng mười năm trước, người con gái duy nhất của hai vợ chồng, mới tốt nghiệp chuẩn bị vào cơ quan nhà nước thực tập đột nhiên rơi từ trên cửa sổ tầng cao nhất của một khách sạn H hào hoa bỏ mạng. Cùng thời gian đó trong phòng còn có một tên lãnh đạo của đơn vị cô mới vừa vào, còn có một lãnh đạo của ủy ban thị chính địa phương.
Hai vợ chồng già nghe tin chạy đến vô cùng bi thương, nhưng rồi họ còn phát hiện ra quần ào trên người con gái bị rách, ngực có vết cào, hai cổ tay có màu tím đen. Lúc ấy, người đến xem cũng chụp ảnh lại làm chứng.
Cảnh sát địa phương không tiến hành khám nghiệm từ thi, chỉ kết luận là “vụ tự sát”, cũng đưa thi thể đến nhà tang lễ cưỡng chế hỏa táng.
Hai người cả đời làm nghề giáo, mà lúc đến nhà trang lễ cố gắng đòi điều tra lại bị những tên cảnh sát đoạt thi thể đi dùng côn đánh vào đầu đến chảy máu, hai người còn bị bọn chúng kéo từ lầu ba xuống lầu một ném ra ngoài. Từ cầu thang ra đến cửa lớn của nhà tang lễ, vết máu của bọn họ đã kéo dài đến mấy chục mét. Hai vợ chồng chưa tới năm mươi nhưng trong vòng một đêm đầu đã bạc trắng, trông già đi đến gần mười tuổi.
Trong vài năm, hai người đã mấy lần khiếu kiện nhưng không hề có bất kì kết quả nào. Trong lúc đó, hai người bị trường học cho thôi việc, bị những kẻ không biết tên đe dọa, cửa nhà bị ném xác mèo chết, bị điện thoại quấy rầy, thậm chí vừa ra khỏi cửa đã vô duyên vô cớ bị hành hung.
Rốt cuộc, năm năm trước khi nhận nuôi đứa bé kia, hai người mới ngừng việc khiếu kiện lại. Lục đục chuyển nhà mấy lần, hai người đến thành phố S ở, an phận tiếp tục dạy học trong một trường đại học bình thường, trải qua cuộc sống nghèo khó.
Mà hai tên nhân viên chính phủ kia hôm nay lại càng thăng quan tiến chức, càng ngồi càng vững. *ôi cái bọn ko bằng con chó này >: Chiếc xe Hummer màu đen khí thế bức người rộng lớn xinh đẹp chạy thật nhanh trên đường, cửa xe dán tấm phản quang khiến cho người ngoài nhìn vào không biết ai đang ngồi trong, đằng sau còn có một chiếc xe quân dụng màu xanh lục chạy theo.
Chỉ trong chốc lát, hai chiếc xe lái vào một khách sạn xa hoa. Trước cửa chính xoay tròn bằng thủy tinh của khách sạn là hai người mặc đồng phục đen đang đứng, hai người chỉ nhìn vào biển số xe rồi lập tức đứng lại hành lễ, sau đó bước xuống bậc thang chuẩn bị mở cửa ra cho người trong xe xuống.
Không đợi bọn họ đụng tay vào cửa xe thì chỗ ngồi phía sau đã bị một người đẩy xe thật mạnh, một cô gái xinh đẹp khiến cho người qua quên cả thở bước xuống xe, sau đó lo lắng chạy vào trong khách sạn, chỉ để lại nơi chóp mũi hai người một mùi hương nhàn nhạt.
Hai gã phục vụ còn chưa nhộn nhạo trong lòng xong thì đã có một người đàn ông điển trai lạnh lùng bước xuống từ ghế lái rồi đi lướt qua hai người