
ất mạnh. Phức tạp hơn nữa là mấy tháng gần đây, khu vực này khói thuốc súng nổi
lên bốn phía, chiến loạn không ngớt, ánh mắt của giới truyền thông trong nước đều tập trung đến đó.
Đừng nói là cảnh sát trung quốc tiến vào phạm vi chiến tranh, dù có điều động lực lượng cảnh sát biên giới đều
sẽ bị truyền thông nước ngoài nói là tập kết ngay khu vực biên cảnh để
chuẩn bị triển khai các hành động quân sự này kia. Cho dù anh có lặng lẽ lẻn vào cứu người cấp trên cũng không chịu phê chuẩn.
Đang trong thời kì mẫn cảm, vì không
muốn bị người ta bắt thóp, bị người ta hiểu lầm bên này muốn nhúng tay
vào việc luân chuyển chính quyền vũ trang vùng Tam Giác Vàng khiến cho
các quốc gia lân cận ngờ vực cảnh giác vô căn cứ nên anh đã mấy lần nộp
báo cáo lên xin phái người đi giải cứu thiếu nữ bị lừa bán nhưng cấp
trên đều không chấp thuận.
Một bên là thiếu nữ bị lừa bán, một bên
là quốc tế ảnh hưởng đến Chu Cảnh Diệu, cái gì nặng cái gì nhẹ mọi người đều biết. Chỉ là trong ba tháng nay, ngày nào anh cũng lấy tấm ảnh chụp trong ngăn kéo ra xem mà lòng đau không thôi, căn cứ vào lời khai của
mẹ Thẩm, cô gái đã bị người khác phát hiện ra khi đang gọi điện về, mà
từ lúc ấy đã chặt đứt hết mọi liên hệ. Không biết có thể vì vậy mà cô
gái sẽ bị người mua tra tấn không?
Ngày nào mẹ Thẩm cũng gọi điện truy vấn khiến cho anh khó có thể trả lời.
Trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói vụ án của con gái bà quá nhỏ, cấp trên cho rằng đối với việc ảnh hưởng đến biên giới mà nói chẳng đáng kể sao?
Chu Cảnh Diệu đóng bản báo cáo lại để
vào ngăn bàn, dùng tay day day mi tâm, bực bội không thôi. Sau đó, anh
bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Điện thoại có người bắt
máy, Chu Cảnh Diệu thở dài, buồn bực vò vò tóc lên tiếng với đầu dây bên kia, “Ba”
Khoảng cách giữa các ngọn núi không có cách nào dùng bình nguyên bằng phẳng để đo được.
Xem trên bản đồ, số điện thoại của Thẩm
Sơ Vân gọi tới là ở một trấn nhỏ cách biên giới khoảng chừng vài chục
km, nhưng sau khi xuất cảnh tiến vào vùng núi thì trên đường đi vô cùng
quanh co, đường núi rất xóc nảy, căn bản không có cách nào qua được.
Chu Cảnh Diệu ngồi ở vị trí phó lái,
không ngừng ghi nhớ biển báo giao thông bắt mắt dọc theo bên đường. Giờ
phút này xe đang ở lưng chừng con đường núi hình ruột dê, sườn núi cao
ngất gần chạm vào tầng mây, nhìn nghiêng sang một bên là vực sâu không
thấy đáy khiến người xem kinh hãi không thôi, người lái chỉ cần không
cẩn thận một chút sẽ ngã xuống vách núi.
Lái xe là một chàng trai đen gầy. Thấy
sắc mặt mấy người trong xe có vẻ run sợ, anh ta ho nhẹ vài tiếng, vừa
lái xe vừa làm dịu không khí.
“Đội trưởng Chu này, dãy núi này nhìn đường thì hiểm trở chứ thật ra đi quen rồi thì cũng không có gì, 90%
Tam Giác Vàng đều là núi, lái xe ở đây mãi rồi giờ lái trong thành phố
lớn à, hì hì, cũng giống như bay vậy ấy mà!”
Chu Cảnh Diệu thu hồi tầm mắt nhìn ra vách núi hiểm trở ngoài cửa sổ, gật đầu với anh ta, “Lần này giao cho anh lái xe, nếu ổn sẽ lại nhờ đến anh.”
Chàng trai đen gầy không nói thêm nữa,
chuyên tâm lái xe, Chu Cảnh Diệu nhìn đồng hồ, trong lòng thầm tính toán đến lúc đó phải cứu người thế nào.
Sau khi có được phê chuẩn, anh không
dừng vó ngựa chạy tới cục công an thị trấn gần biên giới. Dưới sự sắp
xếp của cục công an, cục cũng đã phái điều tra viên rất quen thuộc tình
hình giao thông bên kia hơn nữa cũng rất có trách nhiệm dẫn bọn họ quá
cảnh. Bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, hơn nữa yêu cầu tuyệt đối phải
đổi tên xuất cảnh, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không được nổ
súng. Nói cách khác, lần này bọn họ phải lặng lẽ “trộm” người về.
Thời gian cũng không đủ, mà anh đến bây
giờ cũng chưa thể xác định vị trí chính xác của Thẩm Sơ Vân, hoặc có thể nói đã hơn ba tháng cô chưa từng rời khỏi căn biệt thự màu trắng kia
hay là đã bị đưa đi chỗ khác?
Chỉ có thể tin vào sự may mắn.
Chu Cảnh Diệu chạm tay vào túi áo, tay
phải kẹp lấy tấm hình mẹ Thẩm đã giao cho anh, là tấm hình chụp toàn
thân của cô gái để bọn họ thuận tiện xác nhận cô gái có còn nguyên vẹn
không. Thật ra dù không nhìn ảnh chụp thì anh cũng ghi nhớ rõ ràng hình
dáng của cô. Tấm hình trong ngăn kéo văn phòng đã bị anh nhìn vô số lần
rồi.
Anh không biết vì sao mình lại rất bận
tâm đến vụ án này, thậm chí không tiếc lên tiếng nhờ ba mình giúp đỡ. Có lẽ vì đồng tình với cô gái nhỏ tuổi bị hại, có lẽ vì tiếc nuối cho hai
cô gái phá án lần trước.
Bất kể thế nào thì người bị hại lần này đã cầu cứu đến cảnh sát rồi, anh cũng không muốn phụ chức trách trên vai mình.
Trong biệt thự.
“Chị Sơ Vân!” Tiểu Huyên thò đầu ra từ sau tấm lưng cao lớn của Euler, vui sướng vô cùng kêu to một tiếng với người trong đại sảnh.
“Tiểu Huyên?” Sơ Vân vốn đang
miễn cưỡng nằm trên người Lục Tiến, hai tay ôm gối buồn ngủ nghe thấy
tiếng gọi thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, gối ôm trong tay rơi xuống đất
cũng không biết.
Tiểu Huyên nhấc làn váy lên, mừng rỡ
lướt qua Euler chạy ra. Cô bé mặc một chiếc áo ngoài và chiếc váy bên
dưới, căn bản rất kh