pacman, rainbows, and roller s
Có Chạy Đằng Trời

Có Chạy Đằng Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323714

Bình chọn: 10.00/10/371 lượt.

ước mang theo vị thuốc. Sơ Vân khó chịu đến chảy

cả nước mắt, cô dùng sức nghiêng đầu nôn hết nước xuống đống rơm trên

mặt đất. Đến khi không nôn ra nước nữa cô mới rút ngón tay ra khỏi cổ

hỏng, chảy nước mắt thở gấp.

Xe nhanh chóng khởi động, lắc la lắc lư rời khỏi rừng cây vắng vẻ, xóc nảy vài cái rồi chạy ra đường lớn.

Tuy đã nôn hết đại bộ phận nước ra nhưng thuốc mê còn lại vẫn làm cho Sơ Vân cảm thấy đầu mơ mơ màng màng. Mấy

cô gái còn lại bởi vì tác dụng của thuốc mê mà vẫn còn ngủ.

Chiếc xe tải lớn nhìn bên ngoài rất giống xe vận chuyển gia cầm đang dần dần đi về phía thành phố lân cận.

Rạng sáng, một chiếc xe tải cũ màu xanh chầm chậm chạy vào thành phố K.

Nhân viên trạm thu phí nhìn thoáng qua

người đàn ông ngồi ở ghế lái có gương mặt thật thà, gã đàn ông bởi vì

lái xe đường dài mà có vẻ mệt mỏi, mắt gã thấp bé ngồi ở ghế phó lái

cũng nổi lên tơ máu, ngồi phía sau còn có hai người đàn ông mặc quần áo

lao động, thỉnh thoảng lại ngáy một tiếng.

Nhân viên thu phí đồng tình lắc đầu, vội vàng thu phí rồi đưa biên lai sau đó cho đi.

Xe chậm rãi tiến vào con đường quốc lộ

của thành phố, sau đó lại đi vào một con đường lớn khác dẫn ra ngoại

thành. Xe càng ngày càng ít, thỉnh thoảng trên con đường lớn chỉ có thể

nghe thấy tiếng kêu của gia cầm. Thỉnh thoảng gã đàn ông thấp bé lại

quan sát bốn phía qua kính chiếu hậu xem có chiếc xe nào đang theo dõi

phía sau không.

Xe tải chạy qua mấy con đường rồi rẽ vào con đường có treo tấm biển Khu nông trường XX.

Rốt cuộc sau vài lần xóc nảy, xe rẽ vào

cánh cửa lớn ghi chữ Nông trường XX, sau đó ngừng trên một khối đất

trống, xe mới vừa vào thì cửa sắt to lớn đã tự động đóng lại.

“Đến rồi” Gã đàn ông trung niên

lái xe thở phào một hơi. Hai gã đàn ông ngủ phía sau lập tức ngừng tiếng ngáy. Bọn chúng chảy xuống xe, gật đầu ý bảo người trong kia đi ra.

“Không bị ai đi theo đấy chứ?” Một lão già gầy còm nghiêng người đánh giá bốn gã đàn ông lái xe suốt đêm.

“Không có! Tuyệt đối không có! Cả đoạn đường em đều quan sát rất kĩ!” Gã đàn ông trung niên vội trả lời.

“Ừ, gần đây kiểm tra cực kì chặt, rất nhiều nhóm trong nước đã bị bắt, sau này chúng mày phải cẩn thận một chút.” Lão già cảnh giác nói.

“Mang hàng vào đi, mất công đêm dài lắm mộng, đêm nay phải đi từng nhóm một.” lão già bảo gã đàn ông trung niên dỡ hàng.

“Vâng!” Gã đàn ông trung niên vội vàng nhận lệnh, gã chà xát bàn tay rồi quay đầu sang gọi người bắt đầu

mở cửa xe tải chuẩn bị dỡ hàng.

Tác dụng của thuốc đã hết dần nên Sơ Vân cố quay đầu nhìn về phía ba cô gái đang hôn mê, “Này, tỉnh lại, tỉnh lại mau.” Tay cô vẫn mềm nhũn, chỉ có thể nhẹ nhàng thúc vào cánh tay một cô gái để gọi.

Nhưng ba cô gái vẫn còn đang ngủ say nên không có bất kì phản ứng nào.

Sơ Vân gọi vài tiếng rồi đành từ bỏ, trong bóng tối, cô ngẩng đầu lên nhìn lỗ thông gió trên trần xe.

Quá nhỏ, hơn nữa lại nằm trên mui xe, bây giờ là buổi tối, muốn dựa vào cửa thông gió này để kêu cứu là không thể.

Làm sao bây giờ?

Một cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong

lòng, Sơ Vân cuộn chặt mình lại. Giờ này chắc mẹ và mọi người đã biết cô mất tích, nhất định đã báo cảnh sát tìm cô. Cô chỉ có thể chờ đợi người đến cứu, chờ đợi cơ hội chạy trốn.

Đến khi xe dừng lại, lòng Sơ Vân nhảy dựng lên, tranh thủ nằm lại chỗ cũ.

Cửa khoang xe nhanh chóng truyền đến

tiếng mở cửa, tiếp theo là âm thanh vận chuyển lồng sắt. Sau đó, cánh

cửa nhỏ gần trong gang tấc phát ra tiếng mở khóa.

Sơ Vân dằn xuống tâm trạng thấp thỏm lo âu, cố cuộn mình giữ nguyên vị trí.

Gã đàn ông thấp bé chui vào, ôm lấy từng cô gái đang nằm trên mặt đất, sau đó đưa ra ngoài. Gã đàn ông bên ngoài nhận lấy rồi truyền xuống cho người đang chờ dưới xe.

Sơ Vân căng thẳng nhắm mắt lại, giống như mấy cô khác đang hôn mê khác, không có bất kì phản ứng nào khi bị đưa xuống xe.

Dưới ánh sáng yếu ớt, mấy gã đàn ông hoặc bế hoặc vác mấy cô gái nhanh chóng đi vào cửa chính của nông trường.

“Rầm” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, bọn chúng đi thật nhanh vào khu nhà máy.

Đi qua khu nuôi gà 24h đều không tắt đèn, từng người theo cầu thang đi xuống căn hầm bí mật nằm khuất trong góc nhà máy.

Sơ Vân lặng lẽ mở hé mắt ra, nhanh chóng nhìn lướt xung quanh xuyên qua mái tóc dài rủ xuống, cầu thang rất chật cũng rất khó xoay người, hai bên đều là xi măng, gã đàn ông vác cô phải dùng một tay chống vách tường hơi nghiêng người mới có thể từng bước

một đi xuống cầu thang.

Bọn họ vào một gian phòng được chất đống thứ gì đó, hàng loạt khung hàng dựa vào tường đã bị kéo ra, lộ ra sau

khunh hàng là một cánh cửa sắt đã rỉ sét, lão già gầy còm đang đứng

trước cửa sắt. Thấy người đã được mang đến, lão đưa tay đẩy cánh cửa sắt ra.

Ánh sáng chói mắt bắn ra, Sơ Vân lập tức nhắm hai mắt lại.

Cô cảm thấy mình bị vác vào cánh cửa sắt vừa rồi, gã đàn ông vác cô vừa chào hỏi hai người bên trong cánh cửa.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa lần nữa, Sơ Vân lại nghe thấy từng tiếng hít thở thong thả.

Gã đàn ông vác cô đến tấm thảm dày trải

trong góc phòng rồi ném xuống, Sơ Vân cố gắng ng