
chóng rụt tay
về, cúi đầu, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực. Cô không biết Đỗ Mộ Ngôn cố ý hay là không cẩn thận nữa, mà mặc kệ thế nào thì cũng đã đủ
làm cô xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu lên rồi.
Giọng nói hơi mờ ám khàn khàn của Đỗ Mộ Ngôn vang lên, “Anh còn muốn.”
Hơi thở của Tần Tuyên Tuyên cứng lại, tiếp theo đó cô gần như sợ hãi đến
nhảy dựng lên. Không thể trách đầu óc cô rất đen tối được, thật sự là
giọng điệu và nội dung câu nói của Đỗ Mộ Ngôn rất có tính ám chỉ, khiến
cho lỗ tai cô đều phát nóng lên. Cô bỗng nhiên cảm thấy ngay cả không
khí trong phòng cũng mang theo nhiệt độ cực cao, cô không thể chịu nổi
dù chỉ một giây nữa.
“Tôi về trước!” Tần Tuyên Tuyên đặt đĩa quýt lên đầu giường, đứng dậy hướng
về phía cửa mà đi, mới đi được hai bước, cô quay đầu lại, ánh mắt dừng
trên cằm Đỗ Mộ Ngôn, nhanh chóng nói, “Ngày mai là thứ bảy, tôi… tôi sẽ
đến thăm anh sớm hơn.”
Không đợi Đỗ Mộ Ngôn trả lời, Tần Tuyên Tuyên lập tức rời khỏi phòng bệnh, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên Đỗ Mộ Ngôn không hề khó chịu với sự rời đi của Tần Tuyên
Tuyên. Hắn cầm đĩa quýt ở bên cạnh lên, chậm rãi nhét vào miệng mình,
dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhấm nuốt.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười lớn dầu, cuối cùng trở thành nụ cười to điên cuồng.
Cuối cùng… cuối cùng Tuyên Tuyên cũng là của hắn.
Ngày hôm sau là thứ bảy, theo ý Đường Vi, Tần Tuyên Tuyên thừa dịp cuối tuần đưa Đường Thi đi dạo chơi, nhưng Đường Vi lại nói hôm qua chơi cùng bạn học mệt muốn chết rồi nên hôm nay muốn nghỉ ngơi ở nhà.
Thân thể Đường Thi vốn không tốt, Đường Vi nghe cô bé nói thế thì dĩ nhiên
không khuyên cô bé ra ngoài nữa, chỉ dặn dò Tần Tuyên Tuyên ngồi chơi
nhiều hơn với Đường Thi.
Trong lòng Tần Tuyên Tuyên nhớ thương Đỗ Mộ Ngôn, lúc ngồi chơi với Đường Thi thì có chút không yên, mãi đến sau khi ăn cơm trưa xong, cô không nhịn
được nữa mới nói với Đường Vi là bản thân muốn đến bệnh viện một chút.
Biết Tần Tuyên Tuyên muốn thăm Đỗ Mộ Ngôn nên Đường Vi không có ý kiến gì
thêm nữa, nhưng thật ra Đường Thi dù không nói muốn đi theo nhưng ánh
mắt mờ ám của cô bé khiến Tần Tuyên Tuyên nhìn mà mất cả tự nhiên.
Lúc Tần Tuyên Tuyên đến bệnh viện thì đã gần hai giờ chiều, đến cửa bệnh
viện cô mới phát hiện ra Đỗ Mộ Ngôn đã nhắn cho cô mấy tin nhắn. Buồi
sáng Đường Vi muốn cô ở bên Đường Thi thì cô đã gửi tin nhắn cho hắn là
buổi chiều cô sẽ đến.
Mắt thấy đã sắp đến rồi nên Tần Tuyên Tuyên không trả lời tin nhắn của Đỗ
Mộ Ngôn, trực tiếp bước nhanh hơn đến phòng bệnh. Giống như lúc trước
hẹn ước với Tống Kỳ, bây giờ lòng cô hơi căng thẳng, cũng có chờ mong và ngọt ngào.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, Tần Tuyên Tuyên đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn đang mỉm cười nhìn mình, tình ý trong đáy mắt khiến mặt cô đỏ lên.
Cô chậm rãi đi qua, vẫn như cũ muốn kéo ghế ngồi cạnh giường thì lại nghe Đỗ Mộ Ngôn nói: “Tuyên Tuyên, ngồi ở đây.”
Hắn vỗ vỗ mép giường.
Hô hấp của Tần Tuyên Tuyên cứng lại, cảm thấy xấu hổ quẫn bách, nhưng vẫn
không từ chối Đỗ Mộ Ngôn, đi vào ngồi xuống mép giường của hắn.
Cô vừa ngồi xuống, Đỗ Mộ Ngôn đã cầm bàn tay nhỏ bé, nhẹ giọng nói: “Tuyên Tuyên, anh chờ em lâu rồi.”
“Mẹ em muốn em cùng Thi Thi buổi sáng, em sao có thể bỏ con bé mà đi được?” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu giải thích nói.
Đỗ Mộ Ngôn nhìn sườn mặt Tần Tuyên Tuyên, cố ý lộ ra vẻ mặt đáng thương,
“Ở trong lòng em, em họ em còn quan trọng hơn anh phải không?”
Tần Tuyên Tuyên sửng sốt một chút. Cô đúng là không hề so sánh như thế, chuyện này sao mà giống nhau được chứ?
Ngay lúc cô còn đang ngây người, tay Đỗ Mộ Ngôn dùng sức một chút, trong
tiếng hô kinh hoàng của kéo cô ngã xuống giường, nghiêng người ép thân
lên, áp trán lên trán cô, nhìn sâu vào đáy mắt cô, “Tuyên Tuyên, địa vị
của anh, thật sự không sánh nổi em họ của em sao?”
Bỗng nhiên biến thành tư thế mờ ám như vậy khiến cho toàn bộ khuôn mặt Tần
Tuyên Tuyên trở nên đỏ bừng. Cô hẹn hò với Tống Kỳ hai tháng, chẳng qua
cũng chỉ là nắm tay, hôn môi một chút, mà Đỗ Mộ Ngôn lại hoàn toàn khác
biệt với Tống Kỳ, tuy nói trước mặt cô thì Đỗ Mộ Ngôn luôn ôn hòa, nhưng hành vi của hắn thì luôn rất lớn mật, khiến cho cô có chút không thể
tiêu thụ nổi.
“Không có ý nghĩa gì hết!” Tần Tuyên Tuyên nói, “Anh mau tránh ra, để em đứng lên!”
Cô đẩy đẩy ngực Đỗ Mộ Ngôn lại đột nhiên nghe được tiếng thở hắt của hắn, bàn tay nhất thời cứng lại.
Đỗ Mộ Ngôn không hề có ý tránh ra, cười nhìn Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu nói: “Em đồng ý trở thành bạn gái của anh, anh sẽ thả em ra!”
“Đâu có chuyện ép mua ép bán như thế bao giờ!” Tần Tuyên Tuyên cũng không
chịu. Cô nhớ rõ cô mới đồng ý để Đỗ Mộ Ngôn theo đuổi chưa lâu, hắn còn
chưa theo đuổi gì được, cô cũng chưa có suy nghĩ kỹ, sao có thể dễ dàng
nhận lời làm bạn gái hắn như thế chứ?
“Anh chỉ là hơi gấp mà thôi.” Đỗ Mộ Ngôn cười nói.
Hơi thở phun trên môi cô, khiến hô hấp của Tần Tuyên Tuyên cũng vô thức dồn dập hơn vài phần. Nếu không phải lo lắng cho thân thể hắn thì cô đã đẩy hắn ra từ