Teya Salat
Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324785

Bình chọn: 9.00/10/478 lượt.

ên trong. Nhưng không biết tên đó đã nói gì với Tần tiểu

thư, nếu nói đến việc Đỗ tổng đánh đổ bát cơm của họ thì hắn không lo

lắng, nhưng nếu là chuyện khác…

Lý Tái lo lắng liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên qua kính chiếu hậu, rất dễ

nhìn ra cô đang ngồi không yên. Đỗ tổng làm chuyện gì, cùng với những

chuyện sai hắn làm, đúng là có vài thứ tuyệt đối không thể để Tần tiểu

thư biết. Nếu Lại Hưng thật sự đã biết gì đó, lại còn đánh đến trước mặt Tần tiểu thư này nữa… Đỗ tổng dĩ nhiên sẽ trách hắn làm hỏng việc!

Tần Tuyên Tuyên ngồi ngay phía sau nên Lý Tái không thể gọi điện dàn xếp gì được, hắn chỉ có thể lén lút nhắn tin cho Đỗ Mộ Ngôn, nói cho hắn việc

có phóng viên đưa cho Tần Tuyên Tuyên một túi tài liệu, Tần Tuyên Tuyên

chưa xem nhưng trong đó rất có khả năng là thứ bất lợi cho hắn.

Đỗ Mộ Ngôn đáp lại rất nhanh, tin nhắn chỉ ngắn ngủi ba chữ: Tôi đã biết.

Nhưng Lý Tái lại từ ba chữ kia mà tưởng tượng được ra sắc mặt dữ tợn của Đỗ Mộ Ngôn, nhất thời cũng cảm thấy mình đứng ngồi không yên như Tần

Tuyên Tuyên.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tần Tuyên Tuyên cầm chặt túi xách của mình, cùng Lý Tái xuống xe.

Mắt thấy sắp đến phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên bỗng dừng lại

gọi Lý Tái một tiếng, “Trợ lý Lý, ngại quá, tôi đến phòng vệ sinh một

chút. Anh vào trước đi, tôi lập tức sẽ đến ngay.”

Lý Tái quay đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên, lòng căng thẳng nhưng trên mặt lại

không để lộ chút cảm xúc nào nói: “Tần tiểu thư, trong phòng bệnh của Đỗ tổng không phải cũng có buồng vệ sinh hay sao? Ở đó có vẻ sạch sẽ hơn,”

“Ngoài buồng vệ sinh là phòng bệnh… có chút… có chút kỳ quái.” Tần Tuyên Tuyên xấu hổ cười nhẹ, “Trợ lý Lý, tôi sẽ đến nhanh thôi.”

Nói xong, Tần Tuyên Tuyên xoay người bỏ chạy, không cho Lý Tái cơ hội ngăn cản cô.

Đến khi bóng dáng Tần Tuyên Tuyên xa dần, sắc mặt Lý Tái lập tức trầm

xuống, Tần tiểu thư dùng cái cớ đi vào nhà vệ sinh này, hắn căn bản

không có cách gì ngăn cô ấy được cả, không biết Đỗ tổng có sắp xếp gì có thể lặng lẽ lấy cái túi giấy kia khỏi tay Tân ftieeur thư hay không

nữa.”

Đã ở trong viện vài ngày, Tần Tuyên Tuyên cũng coi như quen thuộc với nơi

này, bình thường cũng thường ra đi toilet nên cô rất rõ ràng nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.

Những lời Lại Hưng nói, cuối cùng là ý gì? Trong túi giấy, cuối cùng có cái gì…

Tần Tuyên Tuyên vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra, ai ngờ lại có

người lao đến trước mặt cô, hai người lập tức va vào nhau.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cô không sao chứ?” Tần Tuyên

Tuyên tự biết mình đuối lý, tuy rằng bẳn thân cô cũng bị đâm đến lảo đảo nhưng sau khi đứng vững thì lập tức nhận sai.

Trước mặt cô là một cô gái tóc dài, vì va chạm với cô mà cả người đều ngã ngồi trên mặt đất, tóc dài che mất mặt cô ấy.

Tần Tuyên Tuyên đưa tay định kéo cô gái dậy nhưng lại bị cô gái tóc dài

tránh đi, cô ấy né tay Tần Tuyên Tuyên như né tránh ôn dịch, tự bò dậy

cúi đầu nói, “Tôi không sao!”

Nói xong, ngay cả đầu cô ấy cũng không nâng lên, vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.

Tần Tuyên Tuyên vuốt vuốt trái tim còn kinh hoàng của mình, lựa một buồng

vệ sinh khóa cửa lại, ngồi trên bồn cầu đem túi đặt trên đầu gối, mở ra

khóa kéo.

… Không có? Túi giấy đâu?

Tần Tuyên Tuyên vội vàng dốc ngược túi của mình lên trời, nhưng cái túi

giấy không lớn không nhỏ ở bên trong như thể không cánh mà bay, biến mất không thấy.

Rõ ràng cô tự tay nhét vào túi mà, hẳn là sẽ không rơi trên đường… đợi chút, cô gái kia!

Tần Tuyên Tuyên lập tức mở cửa buồng lao ra khỏi nhà vệ sinh nữ nhìn ra,

nhưng trên hành lang yên lặng không một bóng người, làm gì có cô gái tóc dài nào? (Nghe như phim ma ấy nhỉ)

Tần Tuyên Tuyên vội vàng cúi đầu nhìn túi xách của mình, phát hiện ra rõ

ràng ngoài túi giấy ra thì ví tiền của cô cũng biến mất!

Nếu nói cô gái kia chỉ lấy túi giấy thì cô nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ,

nhưng bây giờ cô gái kia trộm cả ví tiền của cô… Trong túi giấy kia là

ảnh chụp, nếu sờ qua rất giống như cọc tiền…

Câu hỏi của Tần Tuyên Tuyên cứ đứt gánh giữa đường như vậy, cô gái ăn trộm

kia lấy ví thì cũng đành, ít nhất để lại ảnh cho cô chứ?

Lúc học đại học, Tần Tuyên Tuyên từng bị trộm ví một lần, lần đó mất cả

chứng minh thư rồi thẻ căn cước các loại giấy tờ đã khiến cô suýt phát

điên nên từ đó về sau cô không để những thứ giấy tờ quan trọng trong ví

nữa, cho nên cái ví bị lấy đi cũng chỉ có hơn hai trăm đồng cùng một số

thẻ hội viên ít dùng mà thôi, toàn bộ giấy tờ quan trọng vẫn ở trong túi xách của cô.

Biết Đỗ Mộ Ngôn đang chờ mình, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể thu hồi buồn bực

của bản thân, nhanh chóng bước đến phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn. Tuy không

còn ảnh chụp nhưng cô có thể liên hệ với Lại Hưng, vừa rồi Lại Hưng

không cho cô cách liên lạc nhưng cô đã biết tên và công việc trước đây

của hắn rồi, đến lúc đó gọi đến tòa soạn hỏi số điện thoại của hắn là

được thôi.

Lúc Tần Tuyên Tuyên vào phòng bệnh thì Đỗ Mộ Ngôn đang nằm trên giường,

thấy cô đi vào, hắn lập tức lộ ra nụ cười, “Tuyên Tuyên.”

Tần Tuyên Tuyên đến