
hông? Phiền toái mọi người quá.’’
Nói xong, Đỗ Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái.
Tần Quốc Đống liền nói, ‘’Không có gì là không thích hợp cả, đều là đồ ăn
gia đình, chẳng qua chỉ là nhiều thêm một bộ bát đũa’’.
Tần Quốc
Đống cùng Đỗ Mộ Ngôn vẫn luôn trò chuyện vô cùng vui vẻ, khiến Tần Tuyên Tuyên chưa có cơ hội nói chen vào, thấy Đỗ Mộ Ngôn nói như vậy, mà bản
thân Tần tuyên Tuyên cũng không muốn anh lưu lại, liền khuyên nhủ, ‘’
Ba, người ta có lẽ là thật…’’
Cô còn chưa nói hết, chợt nghe thấy Đỗ Mộ Ngôn chân thành cười nói, ‘’ Nếu giáo sư Tần đã có lệnh, cháu liền cung kính không bằng tuân mệnh’’.
‘’Có việc…’’ Lời nói của Tần Tuyên Tuyên cứ thế bị kẹt tại cổ họng.
‘’Con đi giúp mẹ bày bát đũa’’. Tần Tuyên Tuyên cười cười,chạy vào phòng bếp.
Nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn chợt ôn nhu.
Tần Quốc Đống vẫn chưa nhìn ra bộ dạng khác thường của anh, chỉ nói, ‘’ đứa con gái này,thật bị tôi làm hư rồi, Tiểu Đỗ cháu không cần để ý’’.
‘’Đương nhiên sẽ không, Tần tiểu thư đặc biệt thẳng thắn, cháu thực tán thưởng cô bé ". Đỗ Mộ Ngôn nói.
‘’Ha ha…’’ Đỗ Mộ Ngôn khen ngợi con gái bảo bối của ông, đương nhiên khiến
Tần Quốc Đống có cảm giác đối với anh tăng lên một bậc.
Trên bàn cơm có món thịt kho tàu Tần Tuyên Tuyên thích nhất, nhưng cô lại
cảm thấy không có hứng thú mấy, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không để ý
đến Đỗ Mộ Ngôn đã an vị ngồi bên cạnh cô.
Tần Quốc Đống và Đường Vi ngồi đối diện, ông cùng Đỗ Mộ Ngôn vừa ăn vừa trò chuyện, rất là vui vẻ. Đỗ Mộ Ngôn thực rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu trêu đùa khiến Tần Quốc Đống và Đường Vi lộ ra tươi cười,
bởi vậy một hồi lâu Đường Vi mới chú ý tới con gái của mình luôn giữ im
lặng.
‘’Tuyên Tuyên,con như thế nào hôm này lại im lặng vậy? Có phải trong người
không thoải mái hay không? ‘’ Đường Vi quan tâm hỏi han.
Tần Tuyên Tuyên vội ngẩng đầu nói, ‘’ Không có a, con rất tốt. Mọi người cứ trò chuyện đi, con nghe là được rồi’’.
Cô cũng không thể nói vì có Đỗ Mộ Ngôn ở đây, nên cô rất không thoải mái
đi. Tống Kỳ còn chưa đến nhà cô ăn cơm, Đỗ Mộ Ngôn đã tiến dần từng
bước, này có tính là chuyện gì đâu.
Trong lúc Đỗ Mộ Ngôn tận lực thân cận, thời điểm Tần Quốc Đống cùng Đỗ Mộ
Ngôn uống chút rượu, ông đã không còn cố kị mà bàn chuyện với Đỗ Mộ Ngôn ‘’ Tiểu Đỗ, chắc cháu đã lập gia đình rồi đúng không?’’.
Đỗ Mộ Ngôn lắc đầu mỉm cười nói, ‘’ Vẫn chưa bác ạ, giáo sư Tần, không có con gái nhà ai muốn gả cho cháu đâu’’.
‘’Cháu là đứa nhỏ xuất sắc như này, nào có cô gái nào không chịu gả cho
cháu?’’ Tần Quốc Đống nói, ‘’ Đáng tiếc Tuyên Tuyên nhà chúng ta đã có
bạn trai, bằng không…’’
‘’Ba, ba uống say rồi’’. Tần Tuyên Tuyên vội cắt ngang lời Tần Quốc Đống, miễn cho ông lại nói ra điều gì làm mọi người khó xử.
Đáy mắt Đỗ Mộ Ngôn rất nhanh xẹt qua một chút lo lắng, vẻ mặt thì lại tươi
cười sáng lạn, ‘’ Cô gái giống như Tần tiểu thư, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, có bạn trai cũng không có gì ngạc nhiên, là do chúng
cháu không có duyên phận, gặp nhau quá muộn’’.
Tần Tuyên Tuyên lặng lẽ liếc mắt nhìn anh, thấy anh tươi cười ôn nhã, liền
hiểu được anh đây chính là nói lời khách sáo, tâm liền thoáng buông
lỏng.
‘’Kia thật ra, thời điểm Tuyên Tuyên nhà chúng ta học đại học có không ít
người theo đuổi, bất quá khi đó nó bận bịu bài vở, ai cũng không đáp
ứng’’ Đường Vi cười nói.
Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ, ‘’ Mẹ, loại chuyện này đừng bàn đến nữa’’.
‘’Không sao đâu, cũng không phải chuyện quá mức riêng tư’’ Đường Vi nói.
‘’ Mẹ…….’’
‘’Được được, mẹ không nói nữa’’
Đường Vi bên này dừng lại, Tần Quốc Đống lại mở miệng, ‘’ Tiểu Đỗ, cháu là người địa phương ư?’’
‘’Không phải, nhưng từ năm mười bảy tuổi cháu đã tự lập tại thành phố N, có thể nói Thành phố N chính là quê hương thứ hai của cháu’’. Đỗ Mộ Ngôn cười
nói.
Tần Quốc Đống có chút kinh ngạc, ‘’Nhỏ như vậy cháu đã một thân một mình tự lập? không ngờ người nhà cháu lại có thể yên tâm để cháu như vậy.’’
Sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, lập tức lại cười nói như cũ, ‘’ Từ nhỏ bố mẹ
cháu đã không còn, trong nhà….cũng không có ai lo lắng cho cháu’’.
‘’Ba, ba tra hộ khẩu nhà người ta sao’’ Tần Tuyên Tuyên sẵng giọng. Cô có thể cảm giác được, Đỗ Mộ Ngôn không muốn bàn luận đến người nhà anh ta.
Tần Quốc Đống cũng biết mình lỡ miệng, vội hỏi, ‘’ Tiểu Đỗ, cháu đừng để ý, bác uống rượu nên dễ nói lung tung’’.
Đường Vi cũng giúp Đỗ Mộ Ngôn gắp rau, ‘’Đến đây, đến đây, Tiểu Đỗ mau dùng bữa’’.
Đỗ Mộ Ngôn có chút giật mình, cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát đã chất đống
thành núi nhỏ, vài giây sau mới ngẩng đầu nhìn về phía hai người, cười
nói: ’’ Không sao ạ, từ lúc hơn mười tuổi, cháu ngay cả diện mạo cha mẹ
đều quên, nhắc tới bọn họ cũng sẽ không khổ sở’’.
Dung mạo cha mẹ sớm đã trở nên mơ hồ, đối với hai người trước mặt có thái độ lo lắng, làm cho hắn gần như muốn khóc. Trong trí nhớ, Tần Quốc Đống
cùng Đồng Vi đều dùng một loại ánh mắt hận không thể giết hắn, chưa bao
giờ giống như bây giờ hòa ái dễ gần, tựa như nhìn một vãn bối xuất sắc,
yêu t