
màng.
Anh thì thầm bên tai cô rất khẽ: “Sau này không cần dối anh, em nói gì anh cũng tin.”
Sáng sớm thứ Bảy, gió nhẹ trời trong.
Đỗ Lôi Ty đi ra
khỏi phòng, tư thế đi có vẻ kỳ quặc.
Thím Ngô vừa hay
đi ngang, thấy Đỗ Lôi Ty liền nhiệt tình chào hỏi: “Thiếu phu nhân, chào buổi
sáng.”
“Chào buổi sáng…”
Đỗ Lôi Ty phều phào trả lời.
“Thiếu phu nhân,
cô không khỏe ở đâu à? Sao trông có vẻ tiều tụy thế?”
Thím Ngô nhìn mặt
đoán ra rồi, Đỗ Lôi Ty bỗng muốn khóc.
Tiều tụy? Không
tiều tụy mới lạ! Tối quá, sau khi sếp tổng lái xe đưa cô về, thái độ cực kỳ dịu
dàng. Cô vốn ngỡ sếp tổng lần này cuối cùng đã thay đổi tính tình, hiểu ra rồi,
sói xám hóa thành bạch mã hoàng tử rồi!
Kết quả…
Sự thực chứng
minh, sói xám chính là sói xám, dịu dàng đến mấy thì cũng vẫn ăn thịt.
Đỗ Lôi Ty bây giờ
chỉ muốn ngâm nga một bài thơ: “Lầu nhỏ tối qua lại gió Đông, chuyện giường vất
vả quay đầu nhìn trăng sáng.” T_T
Ôm eo xuống lầu,
Liêm Tuấn đang ăn sáng, bà Liêm An Na cũng ở đó. Thấy cô đi xuống, Liêm Tuấn
liếc nhìn cô một cái, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm
thấy lông tơ trên người dựng đứng, những vết đỏ ở cổ đang nóng rực lên, bỏng
rát.
“Mẹ, chào buổi
sáng.” Cô yếu ớt chào hỏi, tự động ngồi xuống cạnh Liêm An Na. Bây giờ so ra
thì bà mẹ chồng chỉ động khẩu không động thủ so với ông chồng không động khẩu
chỉ động thủ, thực sự là… quá tốt! T_T
Bà Liêm An Na xem
ra không để ý gì nhiều, uống một ngụm cà phê rồi hỏi Liêm Tuấn: “Những thứ cần
chuẩn bị đã xong hết chưa?”
Liêm Tuấn không
đáp, nhìn Đỗ Lôi Ty: “Mẹ hỏi cô ấy.”
Đỗ Lôi Ty đang
uống sữa, bất cẩn một cái, suýt nữa thì sặc: “Em… em?” Cô nhìn Liêm Tuấn, rồi
lại nhìn mẹ chồng. Trời ạ, ai bảo cô biết đang xảy ra chuyện gì không?
Bà Liêm An Na cau
mày: “Chắc con không quên hôm nay đi thăm mộ ông ngoại đấy chứ?”
A! Đừng nói, cô
đúng là quên thật!
Đỗ Lôi Ty cười một
cách cực kỳ lúng túng: “Sao… sao lại quên được ạ? Hehe… hehehe…”
Liêm An Na bó tay.
Ăn sáng, chuẩn bị
sơ một chút rồi cả nhà cùng xuất phát đến khu mộ. Cùng đi còn có quản gia Dư,
ông đã làm ở Liêm gia hơn bốn mươi năm, có tình cảm rất sâu nặng với ông ngoại,
nên lần nào đến ngày kỵ của ông ngoại, ông cũng cùng đi với gia đình.
Lúc lên xe, để
tránh nhìn thấy sếp tổng rồi lại nhớ đến cảnh tượng 18+ hôm qua, Đỗ Lôi Ty
giành ngồi đầu tiên trong hàng ghế sau, một lát sau, lão Dư ngồi cạnh cô. Còn
ngồi ở ghế phụ, đương nhiên là mẹ chồng cô rồi!
Thôi cứ xem như để
mẹ con họ trò chuyện nhiều hơn với nhau đi, sếp tổng chắc sẽ không trách cứ cô,
Đỗ Lôi Ty tự an ủi mình một trăm lần ơi là một trăm lần!
Chiếc xe nhanh
chóng khởi động, mục tiêu là phần mộ của ông ngoại nhà họ Liêm ở quê nhà.
Nơi ấy tất nhiên
là quê ngoại của Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty đã làm dâu bao lâu rồi mà vẫn chưa về quê
sếp tổng thăm bao giờ, trong lòng khó tránh khỏi tò mò.
“Bác Dư ơi, chúng
ta phải bao lâu nữa mới đến được?”
Lão Dư nghĩ ngợi:
“Khoảng bốn tiếng đồng hồ.”
“Xa sao?”
“Phải, ông chủ lớn
lên ở nước ngoài, về sau cải cách mở cửa, ông đưa cả nhà về, đầu tư lập nên
Liêm Thị. Ông chủ nói từ nhỏ đã ở nước ngoài quá lâu, ngay cả quê nhà cũng chưa
về lần nào, nên trước khi lâm chung, ông chủ đặc biệt dặn chúng tôi phải an
tang ở quê nhà, xem như là bù đắp.”
Không ngờ ông
ngoại Liêm lại xem trọng khái niệm “quê nhà” như vậy, hoàn toàn đảo ngược hình
tượng về một ông lão nghiêm túc kỳ quái ban đầu của Đỗ Lôi Ty, thậm chí cô còn
nảy sinh ra một chút tình cảm sùng bái đối với ông ngoại chưa bao giờ được gặp
mặt này nữa.
“Bác Dư ơi, bác
còn biết chuyện gì liên quan tới ông ngoại thì kể cháu nghe.” Nhân cơ hội này,
cô quyết định tìm hiểu một chút về những chuyện liên quan đến Liêm gia từ lão
Dư, dù sao bây giờ cô cũng là một thành viên trong nhà mà!
Quản gia Dư gật
gù, sau đó chìm vào hồi ức: “Thật ra ông chủ là một người rất tốt, tôi nhớ lúc
tôi vừa làm công cho ông chủ là mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là một tài xế quèn
thôi. Lúc đó ông chủ đã là một sếp lớn của công ty, nhưng thái độ với những
người làm công chúng tôi lại rất thân thiện, còn nhớ lần đầu lúc tôi mở cửa xe
cho ông chủ, vì quá căng thẳng nên đạp phải chân ông, lúc đó giày da là thứ đồ
rất đắt tiền, tôi đã cứng đờ người ra. Không ngờ ông chủ cũng không hề cau mày,
còn an ủi lại tôi, bảo tôi đừng lo. Một ông chủ tốt như thế, sao lại…” Lão Dư
nói đến đây, khóe mắt đã ướt đẫm.
Quả nhiên những
người lớn tuổi đều thích hoài niệm, Đỗ Lôi Ty không ngờ một câu hỏi vô tình của
cô lại khiến một ông lão hơn sáu mươi khóc như thế, trong lòng có phần áy náy,