
quần tây
đen là một đôi giày da màu trắng sáng bóng, mà còn là mũi nhọn nữa! Mà khủng bố
nhất là, trên chiếc áo sơ mi hồng đó lại còn có một chiếc cà vạt hoa, vẽ chi
chit mèo máy Doraemon, mèo Garfield, cậu bé hồ lô, thậm chí còn có búp bê phúc
nữa!
Người
ấy chen vào thang máy rồi thì toét miệng với Đỗ Lôi Ty, hai cái răng cửa trắng
bóc và cặp kính gọng vàng lấp lóe đan vào nhau khiến Đỗ Lôi Ty bất giác nảy
sinh ra cảm giác hỗn loạn.
Do
hiệu quả ăn mặc của người ấy quá mạnh mẽ, Đỗ Lôi Ty cứ vô thức liếc nhìn, đến
khi thang máy đến nơi, cô muốn ra ngoài thì không ngờ ông anh kia đã hơn cô một
bước, lao ra trước.
Kỳ
quặc, người kỳ quặc như vậy lẽ nào cũng đến tìm sếp tổng? Đỗ Lôi Ty đoán không
sai, người đó đúng là đến tìm Liêm Tuấn!
Chỉ
thấy bước chân anh ta lướt đi như bay, đến phòng khách, nói với cô thư ký đang
ngồi: “Cô à, xin hỏi Tổng giám đốc Liêm có đây không? Tôi muốn bàn với ngài ấy
về vấn đề nghiệp vụ.”
Cô
thư ký đáng thương đang cúi đầu xem tài liệu, ngẩng lên thấy hai cái răng cửa
khủng hoảng như vậy thì mặt đần ra. Cũng may nghiệp vụ bao năm nay được đào tạo
đã khiến cô nàng lập tức hồi phục lại nụ cười: “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn
trước không ạ?”
Mắt
Kính lắc đầu.
“Xin
lỗi! Nếu anh không hẹn trước thì không thể gặp Tổng giám đốc!”
Mắt
kính không cam tâm: “Cô à, thông báo cho ngài ấy đi! Tôi thật sự có việc rất
quan trọng, vô cùng quan trọng! Quan trọng hơn cả mạng sống!”
“Cái
này…” Cô thư ký có vẻ khó xử, “Không hẹn trước thì Tổng giám đốc thực sự không
thể gặp… Hay là thế này! Anh ngồi đợi trong phòng nghỉ một lúc, lát nữa Tổng
giám đốc ra, anh có thể nói vài câu với ngài ấy.”
Đỗ
Lôi Ty nghe hai người họ nói thì trong lòng bỗng thấy hối hận. Trong ti vi
chẳng đã diễn thế sao, gặp nhân vật lớn đều phải hẹn trước, sắp đặt lịch rồi
mới được gặp. Chứ tự dưng đến như cô, sếp tổng nhất định sẽ không có thời gian
gặp, chi bằng cũng đợi anh ra rồi đưa cho anh là được.
Nghĩ
thế nên Đỗ Lôi Ty ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa để đợi.
Mới
ngồi được một lúc thì Mắt Kính lúc nãy vẻ mặt ủ rũ bước đến,
“Haizzz!
Thời thế bây giờ, những nhân vật nhỏ như chúng ta muốn gặp Tổng giám đốc cũng
khó!” Anh ta thở dài, bỗng nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, hỏi: “Cô cũng đến gặp Tổng giám
đốc Liêm à?”
Đỗ
Lôi Ty cười ngại ngùng, không nói.
Nhưng
Mắt Kính thì khác, anh ta cứ ngỡ gặp được chiến hữu, lập tức rất nhiệt tình trò
chuyện với cô: “Có phải cô cũng đến xin tài trợ?”
Xin
tài trợ?
“Không
phải à…” Đôi mắt sau cặp kính liếc nhìn, nhìn thấy hộp cơm trong lòng cô, như
ngộ ra gì đó: “Tôi biết rồi! Cô cũng là một nhà phát minh chứ gì?”
Nhà
phát minh? Đỗ Lôi Ty choáng!
Không
đợi cô nói gì, Mắt Kính đã sáp lại với vẻ thần bí: “Tôi lén cho cô hay nhé,
thực ra tôi đến lần này là để thuyết phục Tổng giám đốc Liêm đầu tư cho hộp đen
điện thoại tôi vừa phát minh!”
Hộp
đen điện thoại?
Đỗ
Lôi Ty ngẩn người: “Có tác dụng gì không?”
“Đương
nhiên là có! Tôi đảm bảo với cô, khóa hộp đen di động mà tôi phát minh chắc
chắn sẽ trở thành một trong những phát minh vĩ đại nhất thế kỉ 21!” Mắt Kính
hùng hồn tuyên bố, thấy Đỗ Lôi Ty vẫn vẻ mặt băn khoăn thì rút ngay ra một
chiếc túi màu đen, lấy ra một thứ đen xì xì, lắc lắc trước mặt Đỗ Lôi Ty.
“Cô
nhìn này! Đây là hộp đen di động mà tôi đã mất năm năm mới sáng chế ra! Chỉ cần
thông qua một lỗ cắm nhỏ thì nó có thể liên kết với bất kì di động nào khác,
sau khi liên kết có thể copy toàn bộ thông tin trong điện thoại của cô. Nếu di
động của cô bị trộm mất thì cô chỉ cần nối hộp đen này với một chiếc di động
khác, chiếc di động đó sẽ cung cấp lại toàn bộ những thông tin trong hộp đen
này, vô cùng tiện lợi!” Mắt Kính nói xong nhìn Đỗ Lôi Ty vẻ mong chờ: “Thế nào?
Cô có thấy rằng phát minh này của tôi rất lợi hại không?”
Đỗ
Lôi Ty hoang mang nhìn anh ta, một lúc sau thì rụt rè: “Nếu người ra trộm cả
hộp đen này đi thì phải làm sao?”
Đột
nhiên, mặt Mắt Kính như xuất hiện mấy vạch đen (biểu cảm thường thấy của các nhân vật trong
truyện tranh, ý chỉ bó tay, không biết phải nói gì), vẻ mặt như thể bị táo bón cả tuần rồi. “Những thứ kỹ
thuật cao thế này, người ngoài ngành như cô không hiểu đâu! Để tôi giảng cho cô
nghe nguyên lý nhé! Tức là…” Và thế là anh ta ba hoa, anh ta giảng giải nếu cả
hộp đen cũng bị trộm mất thì phải làm sao khiến Đỗ Lôi Ty cảm thấy hoa mắt
chóng mặt.
Trong
khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty bỗng hiểu ra vì sao sếp tổng lại bận như vậy, thì ra
chính vì mỗi ngày đều phải chịu đựng những quả bom người khủng bố như thế này!
Mắt
Kính vẫn đang “cưa bom” thao thao bất tuyệt, đầu óc Đỗ Lôi Ty đã sắp đặc sệt
lại, trong vô thức mà đã đi qua hai giờ đồng hồ.
Đồng
hồ điện tử cực lớn trên tường hiển thị sắp một giờ trưa, thế nhưng chưa thấy
sếp tổng ra ngoài. Chắc anh không nhịn cơm trưa chứ? Đỗ Lôi Ty bỗng thấy lo
lắng.
*
* *
Thế
gian này có rất nhiều người đẹp, người có khuôn mặt rất đẹp, người có khí chất
phi phàm, người biết ăn vận, trang điểm… Tóm lại là rất nhiều dạng khác nhau.
Nhưng người