
ời nhẹ với nó:
-Anh mới tới thôi.
-Có gì mà gọi em thế?
-Rủ đi chơi mà cũng hông được hả?
-Ai nói thế? Đi ăn nhé! Mới ngủ dậy, em đói!
-Biết ngay mà, đồ con heo.
-Gì chứ?
Anh và nó chơi hết tất cả những trò chơi trong công viên khi đã nạp đủ năng lượng.
Cuối cùng là đi dạo trên con đường nhỏ có những ánh đèn vàng chiếu sáng.
Anh nắm tay nó, có lẽ sẽ là lần cuối…
Anh khẽ cười buồn rồi dừng lại.
-Sao thế? – Nhi hỏi.
Hải không nói gì, nhìn nó 1 hồi rồi kéo nó vào lòng, ôm thật chặt.
-Anh…? – Nhi không biết nói gì.
5′ trôi qua trong im lặng, anh buông nó ra.
-Hôm nay anh sao thế? – nó nhìn anh ái ngại hỏi.
Hải ngập ngừng:
-Lâu nay…có phải anh làm em mệt mỏi lắm phải không?
-Anh…anh nói gì thế? – nó hơi giật mình.
-Anh biết…từ đầu em không thích anh…
-Anh…?
-Nhưng anh vẫn quen…vì anh rất yêu em, nhưng có lẽ nếu như thế sẽ khổ cho cả 2…đúng không?
-Anh đang nói gì vậy?
-Nên….anh nghĩ anh và em sẽ dừng lại ở đây….nếu đi xa hơn nữa, anh sợ anh không thể buông em được…
-Anh à?
Anh nhìn nó, cười rồi xoa xoa đầu nó:
-Đừng buồn, đừng cảm thấy có lỗi, anh không sao đâu.
Nhìn nụ cười của anh, bề ngoài nhìn vui tươi nhưng bên trong lại ẩn chứa những điều chua chát, nghẹn đắng và…đau khổ. Lời nói của Nhi và Linh hồi trưa đã làm cho anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ anh không nên làm cho cả 2 mệt hơn được nữa.
-Trễ rồi, em về đi! Anh sẽ gọi xe cho em.
Nói rồi Hải đi ra ngoài bắt 1 chiếc taxi, Nhi chỉ lẳng lặng nhìn theo, nó chẳng biết làm gì ngay lúc này.
Có lỗi, ừ thì nó cảm thấy có lỗi rất nhiều.
Hối hận, ừ thì nó thấy hối hận rất nhiều.
Hối hận vì ngày đó đã nhận lời làm bạn gái anh, hối hận vì đã làm anh đau lòng.
Nhưng…nó không thể khóc….
-xe tới rồi, em về đi!
Hải đẩy nó ra xa, trên miệng vẫn cười mà đâu hay trong lòng tan nát, trái tim đang từ từ vỡ ra thành từng mảnh.
So với việc làm nó mệt mỏi thì anh lại chấp nhận làm người đau khổ.
Vì…anh yêu nó.
Nhi dừng lại:
-em xin lỗi, anh à!
-Anh đã nói là đừng cảm thấy có lỗi mà, không phải lỗi của em, về nhé!
Rồi anh khẽ hôn lên vầng tráng của nó:
-Anh sẽ vẫn yêu em…với tư cách là 1 người anh trai.
Anh đẩy nó vào xe, xe chạy, nó vẫn ngoái lại nhìn anh, trong đầu chỉ có 3 chữ “em xin lỗi”
Đôi mắt đượm buồn cùng khuôn mặt đau đớn của anh quay lại đằng sau.
Anh thoáng giật mình:
-Hoa? Em làm gì ở đây?
-Nếu đau khổ như thế thì tại sao phải chia tay chứ? – Hoa lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt ấy cũng có 1 chút đau đớn, vì anh đau….nó cũng đau.
-Vì…- anh cười nhạt – anh không đủ sức giữ cô ấy ở cạnh mình…đau lắm…Hoa à!
Nước mắt Hoa rơi theo làn gió, anh gục xuống vai nó:
-Anh phải làm sao đây?
Hoa ôm lấy anh:
-Nếu có thể…em sẽ làm cho anh quên Nhi!
Sáng hôm sau…
Lết cái thân mệt mỏi vào lớp, Nhi quăng cái cặp từ đầu bàn vào tuốt trong góc.
-Có cần tôi dẹp đường không? – Phong ngước lên nhìn Nhi, tình hình là tên này và tên Tài đang chắn mất lối đi vào chỗ ngồi của nó.
-Khỏi cần, tôi đi ngủ đây!
Nhi quay người toan đi chợt ngoái đầu lại nhìn Tài, mở miệng định nói cái gì đấy thì bị hắn chặn họng:
-Nói với thầy là cậu bị đau bụng nên xuống phòng y tế chứ gì?
-Không, tôi đang định nói là nói giùm với ông thầy là tôi bị bệnh, nhưng mà thôi, nói bị đau bụng cũng được. Bye bye. – nó vẫy tay rồi lê từng bước nặng nhọc đi xuống phòng y tế.
-Cái cảnh này quen quá mà!
-cậu ta hay như thế lắm à? – Phong tò mò.
-Ừm.
Trên đường đi tìm kiếm giấc mộng ngàn thu của mình, Nhi gặp Hoa.
-Hôm qua hông ngủ được hay sao mà mắt như gấu trúc thế? – Hoa đang ôm mớ tài liệu trên tay đi về lớp.
-Ừm…-Nhi uể oải trả lời.
-Lo lắng cái gì à? – Hoa hỏi tiếp.
Nhi thở dài não nề.
Hoa vỗ vai Nhi, cười:
-Đừng như thế, anh Hải nói anh ấy không sao nên mày đừng có cái cảm giác tội lỗi ấy nữa.
-Ơ…mày…-Nhi ngạc nhiên tới nỗi tỉnh ngủ luôn.
-Định hỏi sao tao biết à?
Nhi gật đầu.
-Tình cờ thôi – Hoa đi được mấy bước rồi dừng lại – anh ấy…sẽ ổn thôi nên mày đừng như thế nữa, chả giống mày chút nào cả.
Nằm trên chiếc giường trắng cảu phòng y tế, Nhi không ngủ được.
Trằn trọc 1 hồi, nó lôi điện thoại ra gọi cho Hải nhưng anh không bắt máy, gọi nhiều lần, vẫn như thế.
-Gọi cho anh Hải à? – giọng nói phát ra từ cái giường cạnh bên.
Nó giật mình quay phắt người qua.
Chủ nhân đang nằm trên chiếc giường đấy lật tấm mên ra khỏi đầu.
-Minh?
-Anh Hải đang học nên không nghe máy đâu, lúc khác gọi đi! – Hắn vẫn lạnh lùng.
-Cậu làm gì ở đâu?
-Ngủ.
-Vậy thì ngủ đi, tôi không làm phiền đâu! -nó trở mình, quay cái lưng về phía hắn.
-Hình như cậu với anh hải có chuyện gì hả? – hắn không tha.
-Liên quan gì đến cậu! – nó hơi gắt.
-quan tâm thôi mà làm gì ghê thế?
-Không cần!
-Đồ con nhỏ cộc cằn, mong 2 người chia tay sớm.
Khi Minh vừa dứt câu đấy cũng là lúc cái tay đang bấm vào trò chơi của Nhi khựng lại:
-Nếu thế chắc cậu vui lắm chứ gì?
-Đúng đấy! Tôi vui lắm đấy! – hắn trả lời bằng 1 cái giọng nửa tức giận nửa mỉa mai, hắn chưa biết chuyện gì đã xảy ra mà.
-Vậy thì cậu vui được rồi đó. – nó hơi bực.
-Nói vậy là sao? – hắn quay sang nhìn nó.
-Không