XtGem Forum catalog
Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328010

Bình chọn: 7.00/10/801 lượt.

à cô bé con, em tin là thật à. – đương nhiên là chị nói giỡn rồi. Em thích đi dạo phố sau giờ làm không? Chị biết vài cửa hàng quần

áo khá tốt. Còn nữa, em có thích đi spa không? Chị có mấy thẻ thời hạn

một năm, người ta tặng. Chỗ Lysa mặt nạ khá tốt, chị có hai thẻ, không

dùng được, tặng em đó.”

Dứt lời, rút thẻ từ trong túi ra, cứng rắn nhét vào tay tôi.

“Cám ơn chị Emma!”

“Emma.”

“Dạ, Emma.”

Emma xé một gói bánh nhỏ, ăn thật nhã nhặn. Nói : “Chiếc túi trong tay em, rất khác biệt.”

Đúng là biết hàng. Chiếc túi Gucci này là Lịch Xuyên mua cho tôi.

“Vậy à? Người ta tặng.”

“Bạn trai?”

“Trước đây. Chia tay lâu rồi.”

“Bạn trai em kiếm tiền không ít đi?”

“Sao chị biết được?”

“Chị chấm chiếc túi này từ năm năm

trước, rất mắc, đấu tranh thật lâu, rốt cuộc cũng không nỡ lòng mua.

Hàng thật giá tới hơn hai vạn. Còn mắc hơn một chiếc laptop xịn. Phối

với chiếc quần bò Calvin Klein này của em, rất mốt, hơn nữa là mốt độc.”

Quần bò cũng là Lịch Xuyên mua. Anh

không thích dạo cửa hàng, nhưng ánh mắt mua đồ đúng là số một. Tôi nhìn

nhìn chiếc túi trong tay, vội vàng nói qua loa : “Cái này chắc chắn

không phải là đồ thật.”

“Nếu ngay cả thật giả hay không mà chị

còn không phân biệt được, thì còn làm ăn gì trong công ty nước ngoài này nữa? Hôm nay lúc chị Thái giới thiệu em, tụi con gái tổ tiếng Pháp và

tiếng Đức đều nhìn thấy chiếc túi này, đều khẳng định em là bạn gái mới

của Tiêu Quan.”

Tôi liều mạng lắc đầu : “Không đúng không đúng, bạn gái của Tiêu tổng là Đào Tâm Như ở phòng nhân sự của Cửu Thông.”

“Sao vậy được? Chị rất thân với Đào Tâm

Như, cùng lắm là yêu đơn phương mà thôi. Tiêu Quan mặc dù lăng nhăng,

nhưng danh tiếng trong giới làm ăn khá tốt, anh ta là thỏ không ăn cỏ

gần hang, chưa bao giờ yêu đương với người trong công ty. Đào Tâm Như

biết rõ còn cố phạm vào, trông cậy vào lòng thành tâm của mình khiến cho Tiêu Quan phá luật. Kết quả không phải rơi vào kết cục thiếp tâm như

nước, lang tâm như thiết còn gì?”

Tôi lại phủ nhận : “Tóm lại, em tuyệt đối, tuyệt đối không phải bạn gái của Tiêu Quan.”

“Vậy à?” ánh mắt Emma lướt qua đỉnh đầu

tôi, dừng lại ở cửa nhà ăn. Chị nở nụ cười ha ha, lại còn dùng đôi tay

trắng nõn mềm mịn kia nhéo nhéo mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu. Thấy Tiêu Quan không biết đã tới hồi nào, lập tức đi tới trước mặt tôi.

“Tiêu tổng.” tôi vội vàng đứng dậy.

“Annie,” Tiêu Quan thản nhiên nhìn về phía tôi và Emma, chào “Manh Manh.”

“Tiêu tổng và Emma quen nhau?”

“Ừ, tôi và Manh Manh là bạn học. Cô ấy học trên tôi một khóa. Là đàn chị, lúc họp lớp hay gặp mặt.”

“Tiêu Quan, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới CGP vậy?” Manh Manh ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt có một nụ cười trêu chọc.

“Anh tới bàn chút việc với Giang tổng.

Em biết mà, anh cũng làm bất động sản, muốn mời Kiến trúc sư giúp một

chút.” Anh ta ngồi xuống, nói với tôi : “Thế nào, Annie, ngày đầu tiên

làm việc đã quen chưa?”

“Rất tốt. Thấy thoải mái hơn Cửu Thông.”

“Công việc ở CGP không thoải mái đâu.

Đợi tới lúc bận lên, em sẽ có rất nhiều công tác phiên dịch. Gần đây họ

đang bận với hạng mục ở Ôn Châu, em có quen thuộc lắm với khẩu âm ở Ôn

Châu không?”

Tôi nhất thời bắt đầu lo lắng : “Sao?

Tôi phải dịch tiếng Ôn Châu à? Nghe nói ở đó có khá nhiều người vùng

Khách Gia. Tôi không hiểu một câu tiếng Khách Gia nào cả.”

“Đừng lo lắng,” anh ta cười cười “Những

người em phải giao tiếp phần lớn là quan chức chính phủ, họ sẽ cố gắng

nói tiếng phổ thông với em.”

“À.” Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi “Như vậy, mấy cuốn sổ tay bán đấu giá kia, anh giao cho ai?”

“Đào Tâm Như.” Anh ta nói “Đào chủ nhiệm ngày nào cũng mắng tôi.”

“Tiêu tổng, anh ăn cơm trưa chưa?” tôi hỏi.

“Chưa. Bên cạnh mới mở một nhà hàng thịt nướng Mông Cổ, ai cũng nói ngon. Có muốn đi thử một chút không? Tôi mời.”

“Cảm ơn…” tôi chỉa chỉa vô dĩa của mình, thật ra tôi còn chưa động đậy gì, “Tôi đã ăn không ít rồi, hơn nữa, dạ

dày tôi hôm nay không thoải mái lắm…”

“Không sao, để lần sau.” Vẻ mặt anh ta có chút xấu hổ, hiển nhiên lòng tự trọng to lớn đã chịu đả kích.

Chúng tôi tiếp tục khách sáo vài câu, sau đó anh ta thật lễ phép tạm biệt.

Tôi quay đầu lại, thấy Manh Manh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ quái.

“Sao vậy?”

“Em, Annie, lại dám công khai từ chối Tiêu Quan? Dây thần kinh nào của em bị đứt vậy?”

“Không phải em nói rồi à? Em không phải bạn gái anh ta. Tại sao phải ăn cơm với anh ta, khiến cho người ta hiểu lầm?”

“Em biết không? Tiêu Quan không coi ai

ra gì, mắt cao hơn đỉnh, rất ít khi chủ động với con gái. Bọn con gái

đúng là vô cùng háo sắc, tình nguyện bỏ tiền ra mời anh ta ăn cơm, anh

ta còn chưa thèm đi nữa là.”

“Được rồi, em thừa nhận, em có bệnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được chưa?”

“Ai, xem em kìa. Nhớ ngày đó, chị cũng

là kén cá chọn canh, đến bây giờ thì không được việc gì. Em nha, nhất

định phải tới tuổi chị mới biết được cái gì là hối hận.” Emma lấy di

động ra đưa cho tôi : “Gọi điện thoại cho người ta nói em không đau dạ

dày nữa đi, nhanh lên.”

Tôi cười, lắc đầu, trả điện thoại lại cho chị