Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323282

Bình chọn: 8.00/10/328 lượt.

t.

- Anh chàng của cậu thật tuyệt vời. Giờ thì ra và nói điều gì đó thật ngọt ngào để cám ơn anh ta đi.

Đan Nguyên thở dài, lặng lẽ đóng cửa, bỏ ra ngoài.

Linh An quay sang người đàn ông bên cạnh và bôi thuốc vào chỗ cánh tay thâm tím của anh ta.

- Tôi cứu cô còn cô thì khen gã khác là tuyệt vời.

- Anh cứu tôi bằng cách cố dìm chết một người. Còn anh ta cứu tất cả chúng ta chỉ bằng một câu nói.

- Vì liều lĩnh và hiếu thắng, cô không biết mình đã gây với ai đâu.

- Một gã béo mặc quần đùi màu cam.

Linh An bật cười khi nghĩ lại cảnh gã ta bị dìm đầu xuống nước.

- Nhưng anh đang làm gì ở đây?

- Cô nhìn quần áo của tôi mà không biết à. Tôi phục vụ ở bữa tiệc này.

- Sao anh lúc nào cũng cần mẫn vậy? Anh thiếu nợ hay không có việc gì để làm?

Nhật Minh nhìn Linh An, miệng không cười nhưng ánh mắt sáng lên lộ rõ sự vui vẻ.

- Cả hai.

Bữa tiệc bên ngoài vẫn tiếp tục. Con hai người bọn họ ở trong này, ướt sũng và nhìn về những hướng khác nhau, im lặng. Chủ nhật – Tháng 5: Buổi sáng giải nhiệt bằng một cơn mưa đêm.

Thay vì thức để ăn, Diệp Anh đành lên giường ngủ một giấc để quên đi cảm giác đói. Cô lơ mơ rồi từ từ chìm sâu vào vô thức.

Cơn ác mộng đó lại xuất hiện.

Một cánh tay đẩy cô ra. Cô sợ hãi quay đầu nhìn lại. Từ phía sau, một chiếc xe tải lao đến. Người phụ nữ trong thoáng chốc đã nằm đó. Một vệt máu dài kéo lê trên mặt đường. Bà nhìn về phía cô. Cô lập cập chạy lại, ngồi xuống. Vẻ mặt tái xám, hơi thở khó khăn, bà đặt tay cô lên bụng mình. Bàn tay nhỏ không đủ bịt kín vết thương, máu vẫn ộc ra.

Lúc đó cô 7 tuổi.

Diệp Anh bật dậy. Mồ hôi đầm đìa lưng áo. Cô hớt hải quay đầu, nhìn khắp lượt căn phòng tối. Khóe miệng khẽ nhếch lên, thở dài. Cứ mỗi khi cô coi những hình ảnh đó là giấc mơ, chúng lại xuất hiện và chứng minh điều ngược lại.

Cô xuống khỏi giường, mở cửa, bước ra ngoài ban công. Mưa, ào ạt. Tầm nhìn bị dòng nước trút xuống che kín. Ánh sáng duy nhất phát ra từ bóng điện nhà Khải Hưng, yếu ớt. Cô nâng tay ngang tầm mắt, chà xát. Những vệt xước dài ửng đỏ. Vết bẩn đó rút cục bám dính tới cỡ nào mà cô phải cố sức như vậy, Khải Hưng lùi về sau, chau mày tò mò.

Mưa ngớt. Diệp Anh thả lỏng, nằm dài trên nền đất ướt. Gió lạnh khiến cô sảng khoái. Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên trên. Khải Hưng nhìn theo. Một bầu trời trống rỗng, tối đen.

Anh lặng lẽ tháo găng tay, quay vào nhà, trong lòng nghĩ không chỉ có diễn viên mà nhà biên kịch cũng thật khó khăn khi phải nhập tâm vào nhân vật.

Mưa tạnh. Tia sáng đầu tiên cũng bắt đầu xuất hiện.

Sáng hôm sau, Khải Hưng quay lại với công việc dang dở đêm qua. Anh giật mình nhìn thấy Diệp Anh đang thảnh thơi tưới cây. Cô cũng nhìn thấy anh, nhướn mày.

- Lần đầu anh nhìn thấy tôi tưới cây à, sao phải giật mình?

Nhớ đến cảnh tượng tối qua, anh bất giác nhìn Diệp Anh, chằm chằm.

- Sao? Anh lại có gì muốn nhờ tôi à?

Khải Hưng không trả lời. Ánh nhìn vô tình lướt trên người Diệp Anh, từ đầu tới chân.

- Này! Tôi đang hỏi anh đấy, Diệp Anh lớn giọng.

Khải Hưng giật mình.

- Gì?

- Tôi đang hỏi sao anh nhìn tôi? Anh lại có gì muốn nhờ tôi à?

- Hả? À! Đúng! Có việc tôi cần cô giúp đấy.

- Việc kia hả?

Diệp Anh tiến lại gần khung sắt ngăn cách giữa ban công hai nhà, chỉ vào những miếng gỗ để ngổn ngang dưới nền đất.

- Anh định làm gì với đống gỗ này?

- Biến ban công nhà tôi thành vườn.

- Nghe hay đấy. Nhưng tôi thì giúp được gì?

- Cô sang đây đi. Tôi sẽ chỉ cho cô.

Diệp Anh suy xét trong giây lát rồi bê sang một chậu cẩm tú cầu.

Diệp Anh bước ra ban công nhà Khải Hưng, vội vã tiến lại gần một chiếc ghế dài đặt ở góc. Cô sờ lên lượt gỗ vừa được quét sơn trắng rồi từ từ ngồi lên.

- Anh đóng cái này sao?

- Tất nhiên. Làm mấy đồ này là sở thích của tôi.

- Hóa ra anh cũng có thú vui khác ngoài phụ nữ.

- Đồ gỗ có thể đóng theo ý mình. Cũng như cô thích trồng cây, thích uốn thích tỉa thậm chí ép nở hoa theo ý cô. Còn phụ nữ đâu có được như thế.

Diệp Anh gật gù ra điều đồng ý. Cô bỏ cả hai chân lên ghế, vẻ mặt rất khoan khoái.

- Cây cẩm tú cầu này cho anh. Miễn là khi nào thích, anh có thể cho tôi qua đây chơi.

- Xem cô làm việc thế nào đã. Lại đây, giữ giúp tôi cái này.

Khải Hưng đeo găng tay vào và đưa cho Diệp Anh một đôi khác.Khải Hưng cầm búa, khom lưng, chỉ cho Diệp Anh giữ lấy tấm gỗ đang đặt thăng bằng trên một chiếc bàn lớn.

- Dừng lại! Anh để tay nhích qua bên kia! Như thế này búa sẽ đóng vào tay chứ không phải vào đinh đâu.

- Tôi đã làm việc này hàng trăm lần rồi và chưa khi nào bị thương cả!

Chưa nói dứt câu, chiếc búa đã thực sự giáng xuống đầu ngón tay Khải Hưng, đau điếng. Diệp Anh nhướn mày nhìn anh. Khải Hưng ngồi thụp xuống, hai tay siết chặt vào nhau, liếc nhìn cô.

Họ cứ như vậy ăn qua quít và làm việc trong tiếng cãi vã cho tới khi mặt trời tắt dần. Khu vườn trong thoáng chốc đã hoàn thành. Khải Hưng và Diệp Anh thở phào, buông tay ngồi xuống chiếc ghế dài. Khải Hưng tháo găng đưa cho Diệp Anh một lon bia. Hai người mở ra, khoan khoái uống.

Diệp Anh đưa mắt một lượt


Lamborghini Huracán LP 610-4 t