Polly po-cket
Chủ Tử Xấu Xa

Chủ Tử Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321512

Bình chọn: 7.5.00/10/151 lượt.

ép bất kỳ một người nào được thương tổn Tiểu Liên. Nhưng thực hiện một hành động tuyệt đối như vậy có đúng thật là vì Tiểu Liên hay không? Hắn cũng không rõ ràng cho lắm.

“Hắn căn bản là đem muội biến thành một đối tượng để bắt nạt, lúc nào cũng thấy muội không vừa mắt, hết xét nét bên đông rồi lại quản bên tây. Muội rất ghét hắn.” Nàng giống như là một tiểu cô nương đang làm nũng với đại ca, mách cho hắn nghe chuyện một thằng bé tinh quái nào đó chọc ghẹo nàng. Nhưng nàng cũng không thật sự ghét Nguyệt Hiên Hoa như những lời nàng vừa thốt ra, nàng nói thế chỉ là hy vọng hắn đừng tiếp tục bắt nạt nàng như vậy nữa, đừng nói những lời làm cho nàng rất khó chịu hoặc là đừng gây ra chuyện gì làm cho nàng khó khăn nữa mà thôi.

Bàn tay to của Lôi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn long lanh giọt lệ của nàng, ôn nhu nói: “Hắn là một nam nhân thẹn thùng đó thôi. Ta biết hắn lâu như vậy, tuy rằng cũng không thường thấy những lời nói hay hành vi mất tự nhiên của hắn, nhưng cũng có thể nói rằng hắn không phải là một người xấu. Nếu muội đừng sợ hắn, kiên nhẫn tìm hiểu thêm về hắn, sẽ biết hắn là một người ôn nhu tốt đẹp cỡ nào.”

Nước mắt Hồng Liên chỉ còn ầng ậng, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Muội biết hắn là ân nhân cứu mạng của huynh.”

“Không riêng gì ta mà còn có muội muội của ta nữa, cho nên cho dù hắn có là ác ma muốn tới để đàm phán điều kiện đi chăng nữa, ta cũng sẽ vĩnh viễn cảm kích việc hắn vươn tay ra giúp đỡ lúc xưa.”

Tình huống của Lôi đại ca với của nàng là giống nhau, nếu lúc đó không phải là hắn, chỉ sợ giờ đây nàng đã trở thành đồ chơi cho nam nhân, rước nhiều nhục nhã vào người rồi tự sát mà chết, không còn sống trên thế giới này nữa.

Hiện tại, tuy rằng đổi từ khả năng bị rất nhiều nam nhân đùa bỡn thành phục vụ duy nhất cho hắn, nhưng ít nhất cũng giữ lại được tôn nghiêm của nàng, trong loại sự việc này, dù chỉ giữ được một tia tôn nghiêm mà thôi cũng đã đủ chống đỡ cho mưu cầu sống sót của nàng.

“Muội biết lòng của muột thật sự rất biết ơn, nhưng mà......”

“Đừng chấp nhất những gì mà mắt muội thấy, mà hãy dùng tâm của muội để cảm thụ, muội sẽ hiểu được là đừng nhìn bề ngoài có vẻ xấu xa hư hỏng của một người nào đó, hay là từ sự lãnh khốc vô tình mà hắn cố ý khoác lên vỏ ngoài của mình, mà hãy nhìn kỹ trong từng thời điểm hắn xem hắn đang làm những gì? Hoặc là...... vẻ mặt của hắn như thế nào.”

“Vẻ mặt?”

“Đúng! Sau khi dỡ bỏ hết thảy những ngụy trang mà hắn khoác lên người khi đối mặt với mọi người kia, cái này mới là thể hiện chân thật nhất.”

Ngay tức thời thì Hồng Liên không thể nào hiểu hết những lời mà Lôi đại ca đã nói, mà cũng chẳng còn thời gian để nàng tìm hiểu thêm, bởi vì cái ân nhân cứu mạng mà hai người đang thảo luận với nhau kia đã lẳng lặng xuất hiện phía sau hai người......



“Ta nhớ rõ người mà ngươi đang ôm trong lòng kia là nữ nhân của ta.”

Thanh âm lạnh như băng mang đầy vẻ trào phúng đột ngột vang lên ở phía sau hai người. Hồng Liên và Lôi cùng đồng loạt quay đầu lại mới phát hiện Nguyệt Hiên Hoa mặt không chút thay đổi đang đứng ở nơi đó, đôi mắt xinh đẹp lại mang ánh lạnh lùng trừng mắt nhìn đôi bàn tay của Lôi đang ôm lấy mặt cùa Hồng Liên.

“Không phải ngươi có nhiệm vụ quan trọng cần chấp hành sao?” Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi tiêu sái gần, rồi vươn tay cầm lấy tay phải của Hồng Liên kéo mạnh về phía mình, cũng chẳng thèm để ý rằng như vậy có làm nàng đau hay không, mà hắn chỉ đang tuân theo một ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, ôm lấy bả vai của nàng.

Nhìn thấy động tác vô thức không tự chủ được này của chủ nhân, chỉ sợ rằng ngay chính bản thân chủ nhân cũng không nhận thức được rằng mình đã yêu thích Hồng Liên đến độ nào, đã vượt qua cả tri thức nhận biết mà hắn sở hữu, đây thật sự là kiểu cách của một Vua Sư tử đang muốn bảo hộ một con sư tử cái nhỏ xinh đáng yêu.

Lôi nhẹ nhàng nhún vai, rồi mới nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn đang biểu lộ ra vẻ áy náy sâu sắc, mỉm một nụ cười vốn khó thấy trên khuôn mặt hắn, “Ta thấy sắc mặt Tiểu Liên không tốt lắm, sợ là đã sinh bệnh, cho nên mới muốn quan tâm hỏi thăm nàng một chút, xem nàng có ăn ngon ngủ tốt hay không.”

“Có ta ở đây, không cần ngươi quản nhiều việc.”

“Vậy sao?”

“Nếu ngươi có nhiều thời gian rảnh rỗi để quan tâm nữ nhân của ta như vậy, sao không nhanh chóng đi hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi nên hoàn thành đi.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng ra lệnh.

Lôi vẫn mỉm cười, lại quay sang nói thêm với Hồng Liên, “Chờ ta trở lại, ta nhớ rõ sẽ mang muội đi ăn món điểm tâm mà muội yêu thích nhất.”

“Cám ơn Lôi đại ca.” Hồng Liên nhỏ giọng trả lời, lại bị cái bàn tay to đang cầm tay phải của nàng nhéo mạnh một cái, làm nàng tuy đau nhưng lại không dám kêu ra tiếng.

Nhìn bóng dáng của Lôi đại ca đang nhanh chóng biến mất, Hồng Liên phát hiện hóa ra mình cũng không muốn huynh ấy rời đi, bởi vì điều này có nghĩa là nàng lại phải một mình yếu ớt mặt đối mặt với Nguyệt Hiên Hoa.

Hồng Liên hít một hơi thật sâu, rồi dùng một giọng khách khí xa cách nói với hắn: “Ta đi chuẩn bị cơm trưa.”

“Đây là cái gì?”

Một nắm tóc sợi trắ