Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322342

Bình chọn: 10.00/10/234 lượt.

ể diện đều bị vứt xuống sàn nhà.

"Em tới xem mắt?"

Ánh mắt giống như hai cái đèn pha quét tới, Ôn Nhu bối rối đỏ lên mặt, cô thề mới vừa nảy trong mắt của hắn một chút đùa giỡn chợt lóe rồi biến mất.

"Không cần anh quan tâm." ‘Gà trống’ vô lễ !

Hai người đàn ông này khách sáo bắt tay rồi lại giống như cạnh tranh với nhau, Ôn Nhu một bên lại chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, hận không được bốc hơi khỏi thế gian này.

Vốn là Mai Nhân Lý có điều kiện không kém, nhưng vừa đứng bên cạnh Phí Gia Lạc lập tức bị đẩy xuống, dung tục tầm thường làm cho người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai, đừng nói là tướng mạo (vẻ ngoài), ngay cả khí thế cũng thua một bậc lớn.

Hôm nay Phí Gia Lạc mặc một chiếc áo cổ tròn màu vàng nhạt, quần dài màu nâu nhạt, áo khoác cùng màu vàng nhạt phóng khoáng khoác trên bả vai, buộc lại một nút thắt ở trước ngực, thoạt nhìn lịch sự tao nhã làm cho người ta nhìn không rời mắt.

Đột nhiên thu hồi ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhu, Phí Gia Lạc gợi lên một chút nụ cười vô cùng tà ác, không lộ dấu vết nghiêng qua nói nhỏ ở bên tai cô.

"Như thế nào? Lần xem mắt này có hài lòng không?" Ngay cả Phí Gia Lạc cũng không có phát giác, tim đột nhiên có loại khẩn trương khó tả.

Hơi thở ấm áp phun tới bên lỗ tai nhạy cảm của cô, một cỗ run rẩy liền truyền khắp toàn thân,lực ảnh hưởng kinh người làm cho cổ họng của cô khô khan, giống như là bị người khác gắt gao siết chặc cái cổ, hoặc như là mới vừa nuốt quả nho vào bụng bị nghẹn đầy thượng ở cổ họng.

"Không. . . . . . Không liên quan anh. . . . . . Chuyện của anh." Ông trời cố ý đối nghịch cùng cô, làm cho cô lại lên cơn Cà Lăm.

"Em giở trò lừa gạt này, chẳng lẽ là muốn cho tôi nhìn thấy?" Không biết thế nào, cái ý nghĩ này làm cho tâm tình của hắn thật tốt.

Không để ý tới ở đây có hơn mười đôi mắt đang trợn lớn nhìn chằm chằm vào bọn họ, hắn cố ý thân thiết đứng sát vào cô, như có như không ở bên tai cô, phát ra cọ xát, gây ra một không gian mơ màng mập mờ.

Đầu của anh bị bài tiết dư thừa, con heo ngạo mạn này lúc ra cửa quên soi gương! Rõ ràng là muốn làm lại quỷ kế chin năm trước, hại cô bị quân đoàn người đẹp vây quét.

"Anh. . . . . . Anh ít đánh rắm đi!" Cái miệng nhỏ nhắn của cô run rẩy đến không ra dáng, càng muốn tỏ ra bình tĩnh thì lại càng Cà Lăm.

Cái này rất giống Trình Giảo Kim lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, biết rõ giờ phút này cô tình thế suy sụp cô đơn lẻ loi một mình, còn cố ý tới trêu chọc cô, làm cho cô bị mất mặt ở trước mặt mọi người —— thật là, tội nặng thêm một bậc!

"Em, vật nhỏ này lại ngoan cố ngượng ngùng." Phí Gia Lạc cười đến mức giống như Satan. "Phản ứng của em tuyệt đối không giống chán ghét tôi."

"Cách. . . . . . Cách xa tôi một chút!"

"Đừng nên ăn ở hai lòng, sẽ bị mặt trăng cắt đầu lưỡi!"

"Muốn cắt cũng cắt tên lừa đảo đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ trước." Đặc biệt là "Nguồn gốc" tội ác nào đó.

Mai Nhân Lý ngẩn ngơ một bên, giờ phút này chân chính xứng với cái tên “Không ai để ý” , chỉ có thể há hốc mồm nhìn hai người cãi nhau, không ai nhường ai.

"Lạc, em thật đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi!"

"Đúng vậy, không nên tranh cãi với một tiểu nha đầu (đứa con nít)."

Mấy người phụ nữ bên cạnh ăn mặc giống như sắp lên sân khấu không cam lòng bị lạnh nhạt, móng tay sơn màu đỏ nổi bật, giữ chặt hai bên cánh tay thép,thanh âm uốn éo oán giận nói.

"Thật xin lỗi, làm cho các người đói bụng."

Lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ bọn họ vang lên, Phí Gia Lạc ném cho cô một ánh mắt ra oai, xoay người liền kéo hai người phụ nữ đi ăn cơm.

Trợn mắt nhìn hắn giống như bậc đế vương cổ đại, trái ôm phải ấp mỗi bên một người, Ôn Nhu cũng không biết tại sao trong lòng rối loạn lại lan tràn ghen tuông.

Khá lắm Phí Gia Lạc, nếu so với bộ dáng kiêu ngạo thay bạn gái như thay quần áo thời học sinh, thì thủ đoạn bây giờ của hắn hiển nhiên càng cao hơn, một lần lại được cả hai người?

Ảo não khẽ cắn răng, bây giờ cô cực kỳ tức giận lưỡi của mình trong lúc quan trọng lại không nghe lời.

Ôn Nhu âm thầm hạ quyết định, cô nhất định phải mau chóng đi bệnh viện một chuyến.

"Ôn tiểu thư, cô còn muốn ăn không?" Mai Nhân Lý bị lạnh nhạt rất lâu, rốt cục không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cô đã bỏ sót bữa cơm.

Quay đầu lại liếc nhìn người có đầu óc đần độn như con ngỗng không ai để ý, Ôn Nhu tức giận bỏ lại một câu:

"Muốn ăn thì anh ăn đi!"

Đạp lên giày thể thao, nắm túi xách lên, cô thở phì phò đi ra phòng ăn.

~~~

"b——p——m——" Trong phòng điều trị ngôn ngữ, truyền ra thanh âm gắng sức tập luyện.

Mang ống nghe vào, Ôn Nhu dùng hai tiếng đồng hồ nghiêm túc luyện tập phát âm, cố gắng muốn trong thời gian ngắn chữa khỏi cà lăm chết tiệt.

Năm đó từ lúc cô gặp gỡ Phí Gia Lạc, từ đó liền bị cà lăm, qua một số điều trị gần như thành công, Phí Gia Lạc tốt nghiệp rời khỏi cuộc sống của cô, từ đó cà lăm cũng không thuốc mà khỏi bệnh.

Lại không nghĩ rằng, chín năm sau gặp lại hắn, gợi lên đoạn ký ức những năm tháng cà lăm tối tăm—— Ôn Nhu thật sự cho là chứng bệnh mất mặt không tiện nói ra này đã sớm cách xa cô từ lâu.

Thân là một phóng viên chuy


Old school Easter eggs.